Chỉ là ăn nhiều d.ư.ợ.c liệu tốt này, có lẽ cơ thể cũng quen dần, không còn mấy tác dụng nữa, sức khoẻ của ta vẫn càng ngày càng tệ.
Lý ma ma tuổi này mỗi ngày vẫn có thể đi bộ hai vòng trong thành, còn ta đến cuối năm ngoái, đã không thể xuống giường được nữa.
Ta cảm thấy cơ thể mình như một chiếc bình dầu bị rò rỉ, trống rỗng, dù có châm lửa vào, cũng chỉ có thể bốc lên hai luồng khói đen.
Nhưng nghĩ đến việc có thể gặp lại Cố An Lạc, nói gì thì nói, ta cũng phải cố gắng vượt qua mùa đông này.
***
Dương Thành đã đổ trận tuyết cuối cùng của mùa đông, nhưng vẫn mãi không thấy mùa xuân đến.
Dù than hồng trong phòng hun đến mức tỳ nữ toát mồ hôi, hai tay ta vẫn lạnh như băng.
"Khụ, đi đến… đâu rồi?"
Lý ma ma lại đổi cho ta một túi chườm nước nóng, đôi mắt dưới những nếp nhăn chất chồng đầy lo âu.
"Sắp rồi, sắp rồi, ngươi phải cố gắng lên. Công chúa về mà không gặp được ngươi, ai sẽ dỗ nàng khóc?"
Ta kéo khóe môi.
Cố An Lạc bây giờ là Thái hậu Tây Tái, Thái hậu sao có thể còn khóc như trẻ con được.
Ta vươn tay ra, Lý ma ma lại mang đến một nắm lá tre tươi.
Suốt ngày nằm không làm được gì, ta chỉ có thể đan vài con bướm, biết đâu lại có thể dẫn mùa xuân đến.
Mỗi ngày ta đều thử, nhưng không làm được cái nào.
Đôi tay này rõ ràng không có nếp nhăn, nhưng lại cứng đờ, không nghe lời chút nào.
Nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-phu-nhan/4799695/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.