Những ngày bão gió Hồ Điệp đều trải qua ở trong bệnh viện, kể từ lần hôn mê gần đây nhất, mẹ cô là Tưởng Mạn trông coi cô càng nghiêm khắc hơn.
Gần như là không tách rời, dù cho cô nhiều lần nhấn mạnh rằng việc rơi xuống biển chỉ là một tai nạn, cô cũng không cố ý làm vậy, mẹ cô cũng chỉ tin ngoài miệng.
Cô chán nản nằm ở trong bệnh viện, cửa sổ phòng bệnh đối diện với bờ biển, những cây cọ cao sừng sững trong gió biển. Có thể thấy rõ sự chuyển động của sóng biển vỗ vào đá ngầm, ban đêm có thể thấy một màu xanh mờ ảo từ những vết nứt trên gạch ngói của những tòa nhà thấp tầng.
Hồ Điệp lật người, quay lưng về phía cửa sổ.
Một cái mũ màu đen xám nằm trên chiếc tủ cạnh giường, chính giữa có thêu năm chữ "Đội cứu hộ Đàm Đảo" bằng sợi chỉ hồng, chữ "Tân" được thêu xiêu vẹo ở bên viền.
Cô nhìn chăm chú vào dòng chữ vài giây, thuốc uống sau bữa ăn có tác dụng gây buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác như mình trở về chập tối khi rơi xuống biển.
Nước biển từ mọi hướng tràn vào, xộc cả vào mũi và tai cô, trong nháy mắt cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy cô.
Hoá ra cái chết là như vậy.
Dường như không được vẻ vang lắm.
Trước khi mất ý thức, Hồ Điệp đã nghĩ như vậy, từ từ nhắm hai mắt lại, thả mình xuống đáy biển.
Lúc tỉnh lại, cô lại trở về căn phòng quen thuộc, còn những chuyện xảy ra ngày đó, chỉ có cái mũ bẩn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-cung-kinh-ngu/777778/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.