「 Ta…… Đừng lo……」 Kiệt lực chịu đựng, bắt chước lại thanh âm của sư phụ. Bởi vì đau đớn làm cho tiếng nói khàn khàn, lại vô tình tăng thêm phần giống.
Quái vật đột nhiên dừng hết thảy động tác, quỳ gối bên người Hồ Điệp, thân thể xấu xí xích lõa muốn động cũng động không được. Đôi môi run rẩy không một chút huyết sắc, như là có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại nghẹn ở cổ không nói ra được.
Hồ Điệp thở gấp một hơi, hỏi hắn:「Xương sườn của ta hình như bị gãy rồi, ngươi có thể nối xương hay không?」
Quái vật khẩn trương gật đầu, mang theo khóc âm nức nở hỏi:「 A Dương, ngươi tại sao lại bị thương?」
Hồ Điệp không khỏi cười khổ, một người điên đả thương hắn, kết quả còn phải nhờ tên điên này giúp hắn nối xương……
「 Khụ…… Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết……」
Quái vật hít sâu một hơi, khẩn trương vô cùng đưa tay chậm rãi đặt lên trước ngực Hồ Điệp, tìm kiếm vị trí vết thương……
Đau đau đau, đau quá đau…… Ngoại trừ đau là đau. Hồ Điệp lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị gãy xương, đau đến toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng.
Quái vật cẩn cẩn dực dực đem xương cốt bị gãy nối lại, thủ pháp tương đối thuần thục, hắn thậm chí còn dùng một cổ chân khí, bao quanh bảo vệ tâm mạch của Hồ Điệp.
Mãi đến khi hết thảy thuận lợi, quái vật mới giống như vừa gỡ được gành nặng xuống, thật dài thở ra một hơi. Rồi sau đó, hắn dùng ngón tay gầy còm không chút thịt, cẩn cẩn dực dực đụng vào đầu ngón tay Hồ Điệp, nhẹ nhàng hỏi:「 A Dương, ngươi có khỏe chưa?」
Hồ Điệp hừ một tiếng:「 Ổn, cám ơn ngươi.」 Lập tức nhớ lại, là hắn đả thương ta, ta cám ơn cái gì?
Nhìn gương mặt biến dạng xấu xí của quái vật hiện ra một chút vui mừng, nội tâm lại dâng lên cảm giác đồng tình.
Người trước mắt giờ phút này, không còn là quái vật, mà chỉ là một người đáng thương gặp rủi ro.
「 Ôi chao, ngươi……」 Ngươi ở đây đã bao lâu rồi? Đây là nơi nào?
Lời nói còn không ra khỏi miệng, trên mặt quái vật đột nhiên hiện ra kinh hoảng, thống khổ cùng không cam lòng.
Nhiều loại biểu lộ hỗn hợp cùng một chỗ, khiến cho khuôn mặt hắn vốn là biến dạng nay càng thêm vặn vẹo, có thể hết lần này tới lần khác mỗi một loại biểu lộ đều là rõ ràng chân thật như vậy, nên Hồ Điệp thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái liền rõ ràng.
「 Làm sao vậy!」 Hồ Điệp la hoảng lên, lại trông thấy thân thể quái vật lung lay vài cái, ngã lên người mình.
Tấm lưng gầy trơ xương che kín những vết sẹo cùng bọc nước bị một ngưu giác tiểu đao (đao nhỏ = sừng trâu) thẳng tắp cắm vào, dòng máu nóng bỏng tựa như tuyền thủy (nước suối) ồ ạt chảy ra, mịch mịch, tựa như vĩnh viễn cũng không chảy hết.
Hắn gầy như vậy, tái nhợt như vậy, tại sao có thể có nhiều máu như vậy? Hồ Điệp hoài nghi mắt mình hoa mất rồi, nhưng lại rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn.
「 Chuyện gì xảy ra?」 Hồ Điệp cũng không suy nghĩ nhiều, thì thào hỏi:「 Chuyện gì xảy ra…… A! Ngươi không nên cử động, ta giúp ngươi cầm máu……」
「 Vô dụng!」
Thanh âm nữ nhân lạnh lùng truyền đến, Hồ Điệp run rẩy, nâng lên mí mắt nặng nề, lại thấy không rõ người tới. Mưa, trời mưa ……
「 Ngươi không cần khóc vì hắn!」 Nữ nhân chậm rãi đi vào:「 Hãy vì chính mình ngẫm lại a.」 Nói, nàng thân thủ ôm đồm nâng Hồ Điệp, xoay người rời đi.
Đột nhiên một tiếng bén rống giận nhọn vang lên. Quái vật vừa ngã xuống đất lại hồi quang phản chiếu loại mãnh liệt bổ nhào tới nữ nhân, muốn cướp lại Hồ Điệp! Hồ Điệp lại trông thấy ánh đao lóe lên trong tay áo nữ nhân.
「 Không –」 Một tiếng gào thét bén nhọn, đến từ chính cổ họng của Hồ Điệp.
Trong tiếng gào thét, nữ nhân đâm đao về phía trước, nặng nề cắm phập vào trái tim của quái vật, máu chảy đầm đìa.
「 A Dương……」 Quái vật thì thào nói, mở to hai mắt cái gì cũng nhìn không thấy, rốt cục chậm rãi chậm rãi…… Ngã xuống đất không dậy nổi. Gương mặt biến dạng, lại hiện lên nụ cười ngọt ngào bình yên, tựa như đã chìm vào giấc mộng nơi chỉ có A Dương cùng hắn song phi song túc, không sinh tử…không chia lìa.
「 Không…… Lương……」 Hồ Điệp đau lòng nhìn lại, nhưng chảy không ra một giọt nước mắt. Tâm bị hung hăng đập một cái, ẩn ẩn đau.
Như thế nào lại…… Ta còn có nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi cùng sư phụ, đến tột cùng là có quan hệ gì? Sư phụ khi còn sống, đến tột cùng đã có một đoạn truyền kỳ như thế nào? Tại sao còn đề cập đến Giang Lương……
Hảo loạn, cả thế giới đều rối loạn. Hồ Điệp đau đầu, vết thương cũng đau, rốt cục mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thời khắc lâm vào hắc ám, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Giang Lương.
Đôi tay lạnh lạnh của Giang Lương, tiếp xúc với da thịt ấm áp của hắn. Chỉ là ôn nhu đụng chạm, cũng đã gọi lên rung động nóng bỏng.
Cảm giác ẩm ướt nhẹ nhàng xẹt qua trên môi, một cổ thanh lương như nước trong nháy mắt được rót vào, từng chút chảy qua yết hầu, thấm vào tim, lại tán nhập tứ chi bách hải cùng toàn thân kinh lạc.
Thật thoải mái……
「 A Dương, ngươi hảo a?」
Thanh âm ôn nhu vang lên, tiếu dung của Giang Lương dần dần lạnh như băng, sau đó cứng lại.
Không không, Lương, đừng nhìn ta như vậy……
Hồ Điệp bừng tỉnh. Hảo một hồi, mới hiểu được lại là một giấc chiêm bao.
Quay đầu nhìn chung quanh, thấy mình đang ở tại một gian phòng đơn giản nhưng sạch sẽ. Không có ai, tĩnh lặng không tiếng động. Ngoài cửa sổ là một vùng ửng đỏ, đã xế chiều.
Màu đỏ…… Hồ Điệp mờ mịt nhìn lên vùng trời, trước mắt chậm rãi xuất hiện lên màu máu.
Cửa sổ tựa hồ biến thành một con suối, bên trong ồ ạt tràn ra, là máu chảy sền sệt. Mang theo mùi ngai ngái xông vào mũi cùng nhiệt độ nong nóng, không ngừng chảy ra bên ngoài.
Hồ Điệp một hồi chán ghét, cổ họng tanh nồng, đau đớn nhổ ra một ngụm máu tươi. Ngực đau đến phát căng, trái tim lại liên hồi đập loạn.
Chân khí của quái vật, vẫn còn một mực tụ trong ngực, không tiêu tan.
「 A Dương, ta hảo…muốn khóc…… Nhưng mắt của ta hư lắm, ta khóc không được……」
Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong trí nhớ, Hồ Điệp cái mũi đột nhiên đau xót, nước mắt vô thanh nhanh chóng tràn đầy trên khuôn mặt.
「 Tỉnh?」Thanh âm nữ nhân truyền đến, nghe lên không chút cảm tình nào.
Hồ Điệp lập tức biết, nàng chính là người giết quái vật đáng thương kia……
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên trán, thanh âm của nữ nhân lần nữa vang lên:「 Ngươi có chút phát sốt.」
Hồ Điệp giương mắt xem nàng, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
Nữ nhân đột nhiên cười khanh khách, đưa tay khẽ che lên đôi môi trắng bệch:「 Như thế nào, công tử nhanh như vậy sẽ không nhớ rõ ta? Ta là Phi Yến của Phong Hoa Lâu a!」
Phong Hoa Lâu? Phi Yến?
Hồ Điệp có điểm trì độn, đầu óc chậm rãi vận chuyển, hoảng hốt nhớ lại, đây không phải là mục tiêu thứ hai lúc trước của chính mình?
Như thế nào lại rơi vào tay nàng?!
Phi Yến lại là cười khúc khích:「 Công tử không cần kinh ngạc, lại nói tiếp, ta bây giờ vẫn coi như là thủ hạ của Giang Lương công tử. Chỉ có điều, y hẳn vẫn chưa biết ta là gian tế!」
Gian tế?! Tất cả thần kinh của Hồ Điệp đều độ cao tập trung lại, nàng muốn như thế nào? Đối Giang Lương bất lợi sao?
「 Ha ha, ta chính là do Hoàng Thượng phái đi!」 Phi Yến liếc nhìn hắn một cái, tựa hồ có chút đắc ý,「 Hoàng Thượng chỉ là muốn sớm một chút biết rõ nơi ẩn trốn của Âm Dương Song Thù mà thôi. Ai bảo hai mươi năm qua, Giang gia luôn âm thầm cản trở hoàng thượng điều tra!」
Hồ Điệp nhớ tới, Giang Cương từng nói 「 Đến hai mươi năm mà một cái án vẫn chưa giải quyết xong 」, Nguyên lai là Giang gia không muốn để cho chân tướng rõ ràng.
Đến tột cùng là vì cái gì?
Phi Yến không thèm để ý xoay xoay ngọc thủ thon dài của mình, ngữ khí quái dị nói:「 Giang Lương không phải rất thích ngươi sao? Ta có một câu chuyện xưa có liên quan tới y rất là thú vị, chỉ không biết y đã từng kể cho ngươi nghe chưa?」
Hèn mọn liếc nhìn Hồ Điệp, Phi Yến tiếp tục nói:「 Bất quá ta đoán, y hẳn là chưa nói với ngươi. Dù sao y tìm ngươi, chỉ là vì để bắt Dương Tùy Tâm!」
Nàng lại thần bí tiến đến trước mặt Hồ Điệp, thấp giọng cười nói:「 Bằng không, ngươi cho rằng y là vì cái gì? Ngươi cho rằng, hắn sẽ yêu một tên *** tặc? Ha ha……」
Trong nội tâm nổ vang, như bị người từ phía sau lưng hung hăng đánh cho một chưởng, Hồ Điệp sắc mặt trắng bệch, cháng váng đầu óc.
Nhìn hắn như vậy, Phi Yến lại càng cao hứng, vui sướng nói:「 Ngươi cái dạng này thật làm cho người ta cao hứng! Ha ha…… Ta nói cho ngươi nghe cũng được.」
Lập tức cũng không quản Hồ Điệp, nàng hào hứng bừng bừng phối hợp kể lại, thật giống như là đang tự nói cho mình nghe.
Hai mươi mốt năm trước, Âm Dương Song Thù nổi danh trên giang hồ.
Đêm đó, Hoàng Thượng như thường ngày tại ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Chưa kịp vì nạn hạn hán ở phương bắc cau mày thì đột nhiên một thân ảnh vàng nhạt như quang như điện tung bay mà đến, trong nháy mắt lấy đi ngọc tỷ trên bàn!
Hoàng Thượng chấn động, nhưng lại không hề bối rối. Hắn hất tay lên, một đạo đao quang lạnh lùng cắt ngang trời chiều, thẳng tắp vọt tới thân ảnh kia!
Thân ảnh vàng nhạt nhẹ nhàng nghiêng người, lỡ mất thời cơ.
Dưới chân khẽ trượt, Hoàng Thượng khẳng nhiên cách năm thướt lướt đến chỗ người kia.
Hoàng Thượng đang muốn gọi thị vệ, nhưng thời khắc lật tung sa mạn che mặt của người nọ, lại nghẹn lời mà nuốt xuống thanh âm lãnh khốc sắp bật thốt lên.
Dưới sa mạn che mặt, hé ra tuyệt thế dung nhan.
Nữ tử trước mặt so với bích hoạ phi thiên càng thêm vũ mị, so với tiên tử trong truyền thuyết càng thêm nhẹ nhàng, một thủy mâu đen nhánh óng ánh, so với bất luận bích đầm nào trên thế gian đều thanh tịnh hơn, da thịt non mịn như dương chi ngọc bàn, dưới ánh sáng trời chiều nhu hòa chói lọi, phát ra kim quang nhàn nhạt.
Nàng nhẹ nhàng cười, rồi tiện tay đem ngọc tỷ đặt trở lại trên bàn! Thừa dịp Hoàng Thượng sững sờ, trong nháy mắt phiêu nhiên biến mất, lưu lại trong gió tiếng cười như chuông bạc.
Đêm đó Hoàng Thượng triệt để mất ngủ. Hậu cung phi tần từng người từng người được đưa tới, nhưng cũng từng người từng người bị quát khóc lóc trở về. Hậu cung giai lệ như vân, nhưng không có một ai được như nàng, vũ mị nhẹ nhàng, uyển chuyển không nói nên lời, lại tự nhiên như xuân phong.
Từ đó về sau, nàng cách bảy ngày lại minh mục trương đảm đến trộm ngọc tỷ, nhưng mỗi lần lại giống như lần đầu tiên, chỉ kém một chút như vậy. Có thể nàng không muốn buông tha, chấp nhất hệt như đang luyện một môn võ công cao thâm.
Rốt cục có một lần, Hoàng Thượng nhịn không được, lần đầu tiên mở miệng cùng nàng nói chuyện.
Hoàng Thượng hỏi:「 Vì cái gì?」
Nàng cười:「 Bởi vì một vụ đánh cược!」
Hoàng Thượng sững sờ, đánh cược gì mà lại muốn dùng ngọc tỷ làm tiền đặt cược?
Nàng lại thừa dịp Hoàng Thượng sững sờ, trong nháy mắt vươn người, một phen giật lấy ngọc tỷ rồi biến mất!
Hoàng Thượng nội tâm lập tức chùn xuống, nếu không phải vì ngọc tỷ.
Nếu có được thứ mình muốn, nàng còn đến đây sao? Có phải từ nay về sau sẽ không thể tiếp tục duyên tương kiến? Sớm biết như vậy, nên hỏi tên nàng sớm một chút, lưu lại một chút đồ vật gì đó của nàng.
Không nghĩ tới hai ngày sau, lúc hoàng hôn, Hoàng Thượng lại ở ngự thư phòng gặp được nàng.
Nàng lại đem ngọc tỷ trả trở về!
Hoàng Thượng vì vậy si ngốc hỏi:「 Ngươi là ai?」
Nàng tựa hồ như thấy được vật thật tốt để chơi đùa, cười khanh khách nói:「Âm Thù của Âm Dương Song Thù, chính là ta! Ngươi thật là Hoàng Thượng? Như thế nào ngọc tỷ bị người lấy đi, ngươi ngay cả tìm cũng không tìm?」
Hoàng Thượng lắc đầu:「 Tìm được ngọc tỷ không thành vấn đề, chính là muốn tìm được ngươi, sợ là khó càng thêm khó.」
Âm Thù ngạc nhiên nói:「 Ngươi tìm ta? Ngươi lòng dạ cũng hẹp hòi quá a? Bất quá ta trộm ngọc tỷ của ngươi để cho Dương Thù biết mặt một chút thôi, ngươi lại muốn trả thù ta sao?」
Hoàng Thượng thâm tình nói:「 Nếu như ngươi muốn, ta có thể đem ngọc tỷ tặng cho ngươi, chỉ cầu ngươi có thể lưu lại.」
Không ngờ, Âm Thù lại không chút do dự từ chối:「 Ta muốn một tảng đá vướng víu làm cái gì? Hoàng cung của ngươi cùng cái mộ phần người chết y chang nhau, ta mới không cần ở lại chỗ này!」
「 Như vậy ngươi có nguyện ý hay không, giải cứu ta đây một người đáng thương cả đời đều phải ngây ngốc trong cái mộ phần người chết này?」
Sắc trời dần tối, ngự thư phòng dần dần âm trầm, Hoàng Thượng trước mặt nói chuyện không có chút nào cao cao tại thượng, hay uy nghiêm quân lâm thiên hạ, mà duy chỉ có một cỗ khí chất cực độ cô tịch, từ từ đem người vây quanh.
Âm Thù nhìn hắn, đáng yêu nghiêng đầu nghĩ, thần sắc giống như thiếu nữ nhà bên xinh đẹp.
Hảo một hồi lâu, nàng gật đầu cười khanh khách nói:「 Đem hoàng đế từ trong hoàng cung ra ngoài, ha ha, cũng không phải là chủ ý tồi! Ngươi chờ, ta phải đi đánh cuộc với A Dương!」 Nói, xoay người muốn phi tốc rời đi.
「 Ai! Chậm đã!」
「 Làm sao?」 Nàng kỳ quái quay đầu lại hỏi.
Hoàng Thượng xuất ra lệnh bài đã sớm chuẩn bị đưa cho nàng:「 Đây là lệnh bài có thể tự do xuất nhập hoàng cung, ngươi cầm!」
Nàng lại cười khanh khách:「 Ta chưa từng có cái gì lệnh bài, không phải vẫn tự do xuất nhập hoàng cung đó sao?」
Hoàng Thượng không để ý tới, đem lệnh bài nhét vào trong tay nàng:「 Cầm a, vạn nhất bị người phát hiện, có cái này có thể bảo vệ ngươi, phải hết sức cẩn thận!」 Vừa kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, vừa nhẹ nhàng nói:「 Đừng làm cho ta lo lắng!」
Âm Thù chớp mắt mấy cái, vô cùng cao hứng cầm lệnh bài lần nữa phiêu nhiên mà đi. Lưu lại Hoàng Thượng vô cớ buồn bã đứng tại chỗ, hoảng hốt nhớ lại đã quên hỏi danh tự của nàng.
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng tại ngự thư phòng gặp được Âm Dương Song Thù trong truyền thuyết.
Âm Thù vẻ đẹp, đã làm hắn hoa mắt thần mê, còn Dương Thù bên cạnh cũng là phiêu phiêu dục tiên chi nhân. Không nói lớn lên tuấn tú phi thường, toàn thân cao thấp, cũng không có một tia nhân gian khói lửa chi khí.
Âm Dương Song Thù cười hì hì đứng chung một chỗ, hài hòa tựa như một bức họa tác điêu luyện sắc sảo.
Mãnh liệt chua xót, từ trong lòng Hoàng Thượng dâng lên.
Đã từng có ai nói với Song Thù, có thể làm cho mọi người trên thế gian ghen tị, những tuyệt đừng để cho Hoàng Thượng ghen tị?
Cũng vào lúc này, theo một tiếng 「 hoàng huynh 」vui sướng thanh thúy, cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra, một thân ảnh thủy lam phi phác mà vào. Người tới không ai khác chính là đệ đệ mà Hoàng Thượng tối sủng ái, Cửu vương gia mười lăm tuổi, thiếu niên xinh đẹp nhất trong hoàng cung.
Tiếp được thân thể bổ nhào tới, sủng nịch bất giác tràn đầy trong lòng. Nhưng lúc Cửu vương gia nét mặt tươi cười như hoa nhìn thấy Dương Thù, trong nháy mắt nhãn thần chợt như yên hỏa lóe sáng.
Hoàng Thượng nội tâm tê rần. Hắn thấy thật sự rõ ràng, đóa yên hỏa mỹ lệ kia, tên là chung tình — Nhất kiến chung tình.
Dương Thù, quả thực đáng giận! Hắn tựa như đóa hoa tuyệt thế kịch độc, ghen ghét chậm rãi lan tràn gậm nhấm trong tim.
Không lâu sau đó, Hoàng Thượng lại biết được một chuyện càng làm cho hắn khó có thể dễ dàng tha thứ.
Âm Dương Song Thù, từ trước lúc nổi danh, đã làm chuyện phu thê thân mật. Nhưng này chỉ là vì bọn họ cần luyện công.
Sau khi đệ đệ hắn yêu thương nhất nói ra những điều này, đôi mắt xinh đẹp trong suốt tràn ra dòng lệ khổ sở.
Hoàng Thượng toàn thân run rẩy. Hắn không thể tưởng tượng nổi, một Âm Thù hoàn mỹ như nữ thần trong lòng hắn, lại xích lõa dưới thân nam nhân khác, rên rỉ kích tình, còn ra cái thể thống gì?!
Mà nam nhân kia, lại có thể rong ruổi dục vọng trên người nàng, có thể vuốt ve mỗi một tấc da thịt của nàng, có thể xâm nhập đến chỗ sâu nhất của nàng, điều nầy sao có thể tha thứ!
Không thể dễ dàng tha thứ không thể dễ dàng tha thứ! Tuyệt không thể nhẫn tuyệt không thể tha thứ!
Vì vậy, mới có một hồi dạ yến bốn người.
Song thù chỉ cho là hoàng đế quá mức buồn chán, Cửu vương gia lại cho là hoàng huynh hảo tâm. Nhưng không ai trong bọn họ biết rằng, trong tay Hoàng Thượng, còn có cung đình bí dược. Cho nên bốn người thì chỉ có ba người uống rượu, và cũng chỉ có đệ đệ mà Hoàng Thượng yêu thương là thật sự không thắng nổi men say.
Những tia sáng đầu tiên của ngày hôm sau vừa nhú, Dương Thù đầu đau như muốn nứt ra nhìn mình và Cửu vương gia, cả người trần như nhộng ôm nhau ngủ.
Mà trong tẩm cung hoàng thượng, Âm Thù trợn mắt há hốc mồm phát hiện mình không mảnh vải che thân, tựa đầu vào ngực Hoàng Thượng, trên người che kín những ấn ký tím đỏ, hạ thể cũng ẩn ẩn đau nhức.
Hai người ở hai nơi khác nhau nhưng đồng thời hiểu được — Hoàng Thượng ám toán bọn họ!
Âm Thù vội vàng vươn tay điểm huyệt đạo Hoàng thượng, không nói một lời mặc xong quần áo. Hoàng Thượng trong nội tâm rét run, chỉ hỏi một câu:「 Tên của ngươi?」
Âm Thù lại chỉ nói:「 Âm Thù.」 Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi.
Còn Cửu vương gia hai mắt đẫm lệ mông lung, dùng một đôi bàn tay non mịn nhỏ bé nắm chặt ống tay áo Dương Thù, khóc không ra tiếng:「 A Dương, cầu ngươi đừng đi……」
Dương Thù bất đắc dĩ, chỉ khẽ gật đầu:「 Ta sẽ trở về nhìn ngươi!」
Từ đó về sau, Âm Dương Song Thù tuyệt tích giang hồ.
Không lâu sau đó, danh tính của Thải Hoa Môn tân nhậm môn chủ phong lưu tuấn tú trong truyền thuyết được truyền đi bốn phía, nợ tình ngang trái tích lũy hai thế vẫn không thể phân giải. Cửu vương gia rời khỏi hoàng cung ẩn cư, hằng đêm thường có một nam tử thần bí thừa dịp đêm khuya xuất nhập cổ trạch của hắn.
Một năm sau, bị Hoàng Thượng phát hiện.
Hoàng thượng đương nhiên tức giận. Không cần nghĩ cũng biết nam nhân kia là ai! Hắn ép hỏi đệ đệ hành tung của nam tử, nhưng lại không có bất luận thu hoạch gì.
Cửu vương gia quả thật không biết. A Dương của hắn cho tới bây giờ đều là lai kứ vô tung, có hỏi y cũng không nói, hảo hảo một mối tình cuồng nhiệt lại giống như vụng trộm tư thông.
Trong lòng vốn đã tràn đầy đau khổ, lại bị hoàng huynh hiểu rõ mình nhất tức giận mắng, Cửu vương gia tính tình lập tức đại nộ, khóc kêu lên:「 Ta chết cũng không nói cho ngươi biết!」
Một câu buột miệng nói ra, lại nhen nhóm đống lửa trong nội tâm Hoàng Thượng.
Từ đó, không ai biết tung tích Cửu vương gia.
Mười năm, chỉ như một cái chớp mắt. Cả đời có thể có vô số lần chớp mắt, nhưng không lại không có dù chỉ một lần thời gian quay ngược.
Những lúc đêm dài người tĩnh, có từng có hối hận lưu luyến trong lòng?
Không thể thừa nhận. Hoàng Thượng đã phạm sai lầm, cũng sẽ không nhận lầm.
Mãi cho đến một ngày hắn đang tản bộ trong rừng lê, trông thấy một thiếu niên mười tuổi. Mi mục (mặt mũi),thần hầu (môi cổ),có điểm nào lại không phải là phiên bản của nàng? Cay đắng khổ sở như lưới nhện bủa giăng trong ***g ngực Hoàng Thượng. Mặc cho thời gian như nước chảy mây trôi, đến cuối cùng cũng không thể gột rửa hối hận trong nháy mắt bộc phát.
Trong mười năm tiếp theo, hắn âm thầm quan sát thiếu niên này. Lại lần lượt kinh ngạc phát hiện, thủ đoạn làm việc của đứa nhỏ, hoàn toàn không khác gì so với hắn lúc trẻ!
Liên tưởng tới đêm cuối cùng đó, mấy lần điên cuồng?
Chẳng lẽ Giang gia thiếu niên này, là cốt nhục của mình? Hoàng Thượng sai người họa y, đúng là càng xem càng giống!
Mà tiểu hài tử, rõ ràng luôn nghiêm trang chấp nhất tìm kiếm, Thải Hoa Môn môn chủ đã biến mất – Hồ Điệp.
Theo hắn điều tra, Hoàng Thượng thình lình phát hiện, Hồ Điệp, lại chính là Dương Thù Dương Tùy Tâm năm đó!
Câu chuyện xưa dai dẳng dằng dặc, Hồ Điệp phảng phất khó có thể tin, ngây ngốc nhìn lên nóc nhà.
Thật lâu sau, hắn mới khàn khàn hỏi:「 Về sau …… Lại về sau, Có chuyện gì xảy ra?」
Phi Yến không lên tiếng. Nàng hai mắt thê lương mông lung, tựa hồ đang đắm chìm vào một giấc mộng không muốn tỉnh lại.