Chương trước
Chương sau
Mạc Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên!
Gần vạn năm uẩn dưỡng linh hồn trong cổ cầm, ngày ngày chăm chỉ cắn nuốt oán khí và oan hồn trong đó, linh hồn nàng đã sắp được tẩm bổ hoàn thiện rồi, sắp đủ điều kiện để đoạt xá rồi thì lại bị hớt tay trên!
Quan trọng hơn là còn bị một phàm nhân hớt tay trên!
Là huyết mạch cuối cùng của Thiên gia, nàng thực lòng cảm thấy tâm tắc.
Mẫu thân của nàng là huyết mạch trực hệ và cuối cùng của Thiên gia. Lúc bà sinh ra thì gia tộc cũng đã điêu tàn đến không còn ai có thể điều động được U Linh cổ cầm nữa. Thiên phú của bà cũng không tốt, chỉ có thể tu luyện được đến Chân Tiên Cảnh nên bà rất cẩn thận che giấu việc mình đang sở hữu U Linh cổ cầm, chỉ sợ hoài bích có tội. Không ngờ cẩn thận ngàn dặm, chỉ sơ ý một trượng cũng đã phải trả giá đại giới.
Từ nhỏ nàng đã triển lộ ra hứng thú và nhạy bén cực cao với âm luật, thiên phú cũng cực kì kinh người khiến mẫu thân nàng vô cùng mừng rỡ, ngoài sáng nàng được nhận sự bồi dưỡng cẩn thận, tỉ mỉ của gia tộc, trong tối nàng lại được mẫu thân của mình dạy về âm luật, học đàn, điều khiển U Linh cổ cầm.
Chỉ mới 50 tuổi nàng cũng đã đạt đến cảnh giới ngang với mẫu thân mình, hơn thế còn có thể dùng U Linh cổ cầm để khống chế Cổ giới một cách tự nhiên.
Những tưởng từ đây Thiên gia đã có cơ hội quật khởi, nhưng không, chờ đợi nàng và mẫu thân là sự lừa lọc, phản bội, giết hại, sau đó là thù hận và giết chóc. Nàng dùng nhất hồn chi lực điều động U Linh cổ cầm và toàn bộ Cổ giới tấn công Thanh Hư môn, sắp huyết tẩy môn phái này là lúc lại bị một trận pháp mạnh mẽ đánh bại. Linh hồn nàng đành phải trốn về U Linh cổ cầm uẩn dưỡng, trằn trọc nhiều năm, qua tay không biết bao nhiêu người.
Sang có, đê hèn có, có người biết nguồn gốc của cây đàn, có người lại chỉ nghĩ đây là một cây cầm cổ tốt hơn bình thường một chút mà thôi. Sau đó nàng lại bị người của Thanh Hư môn tìm về, để lại trong thạch động này. Trằn trọc mấy trăm năm, mắt thấy linh hồn cường thịnh sắp đủ điều kiện để đoạt xá trọng sinh thì lại bị tiệt hồ! Nàng thật lòng cảm thấy bát tự của mình không hợp với môn phái này, ai lại chơi mà bắt nạt người như thế!!!
Lúc này Nàng đang trừng đôi mắt đen láy của mình nhìn linh hồn của người thiếu niên kia bị U Linh cổ cầm nuốt chửng, dày vò tra tấn, tiếp sau là bị các oán hồn bao phủ, cắn xé.
Nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có gì khiến nàng phải bận tâm. Nhưng quan trọng nhất, đó chính là Thiên âm chi hồn nha! Các oán hồn nhỏ bé trong cổ cầm làm sao có thể cắn nuốt hắn ta được! Không lâu sau, bọn chúng đã bắt đầu bị linh hồn kia phản cắn. Đó đều là đồ ăn vặt của nàng nha!!! Tại sao hắn ta lại có thể ăn một cách thản nhiên như vậy???
Một hình bóng xuất hiện từ trên cổ cầm, ban đầu chỉ là một dáng hình mờ ảo, sau đó càng ngày càng lập thể. Đó là một nữ nhân với vẻ ngoài mới vừa đôi mươi có gương mặt trái xoan còn sót lại chút bụ bẫm của thiếu nữ.
Đôi mắt phượng to hơi híp lại đánh giá thiếu niên và tên trưởng lão trước mặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào vừa đúng, cả gương mặt đều viết kép hai chữ “hoàn mỹ”. Cho dù ở Huyền Không giới mỹ nữ nhiều như mây nàng cũng có thể trổ hết tài năng.
Lúc này U Linh cổ cầm đang nằm ở trên tay nàng, nàng điều động hồn lực của mình, bắt đầu khảy đàn. Đây là lần đầu tiên nàng dùng cầm cổ để giết người sau hàng vạn năm qua, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cổ cầm và cổ thụ ở U Minh giới cách xa đó hàng vạn dặm.
Tiếng đàn vừa vang lên, các oán hồn đang hưng phấn bủa vây Thiên âm chi hồn lập tức tản ra.
Tên trưởng lão nghe tiếng đàn, dần dần chìm vào trong ảo cảnh, từng bước từng bước tiến gần đến bên nàng. Trên gương mặt tràn đầy sự si mê quyến luyến, miệng lẩm bẩm liên tục. Từ khẩu hình miệng có thể nhìn ra, lão đang kêu “Sư muội!”.
Thiếu niên nghe tiếng đàn, nghi hoặc ngừng lại một chút, sát khí trong ánh mắt dần dần tan rã, oán khí đen kịt bao phủ xung quanh hắn cũng dần dần nhạt đi, bị tiếng đàn cắn nuốt hầu như không còn. Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng của một thiếu nữ, trên người nàng là một chiếc váy lụa đỏ như máu, làn váy và mái tóc đen dài xõa ra, phập phồng theo từng âm tiết của tiếng đàn.
Tuy không nhìn rõ được gương mặt nhưng hắn cũng có thể đoán được gương mặt đằng sau lớp sương mù này kinh tâm động phách đến dường nào.
Nghe tiếng đàn, tâm hồn thiếu niên dần dần bình tĩnh lại, đau đớn trên thân xác và linh hồn dường như cũng không còn quan trọng nữa. Hắn nghĩ,
Bình bình ổn ổn tan biến cũng tốt!
Chợt trong không khí dao động một chút, một tràng hạt đột ngột xuất hiện mang theo pháp lực mạnh mẽ siêu độ những linh hồn và oán khí đang kêu gào trong hang động.
Mạc Nguyệt không kịp đề phòng bị đánh trúng, linh hồn của nàng nhanh chóng mờ nhạt và tan biến, ấn tượng cuối cùng của nàng là tràng hạt màu đen đang tỏa ra pháp lực thánh khiết kia và gương mặt vặn vẹo điên cuồng của thiếu niên nhanh chóng thoát ra khỏi cổ cầm, gào thét lao về phía Vân Thiên.
Tên ngu nào đã ném tràng hạt của mẹ nàng ra đây thế này???
Nàng cảm thấy mình sẽ kiên quyết căm ghét Thanh Hư môn một vạn năm không đổi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.