Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa *** Nhịp tim của Lãnh Vân Khanh đập như trống trận. Nước mắt rưng rưng tô một nét đáng thương trên gương mặt quyến rũ. Mặc dù nàng ta đã đến tuổi trung niên, ngoại hình cũng có dấu ấn của thời gian nhưng so ra nhan sắc còn mặn mà đẹp hơn cả khi xưa. Đáng tiếc rằng nam tử đứng trước mặt nàng ta là một kẻ mù lòa nên không thể động lòng. Trong mắt hắn, nàng là một con mãng xà to lớn dài đến một trượng. Vì sao lại là mãng xà? A Nhất không biết mà cũng chẳng muốn biết. Mãng xà đang im lặng chợt ngẩng cao cái đầu hình tam giác của nó lên, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn, há miệng hét lớn. Đây không phải ảo giác, nữ nhân họ Lãnh đang vừa khóc vừa hét vào mặt hắn. Ý chí của nàng đã hoàn toàn bị bóp vỡ, không biết phải làm gì ngoài việc hét lớn để phát tiết sự sợ hãi đang tràn ngập trong lòng. Tiếng hét của tuyệt vọng. Đôi giày đỏ như máu nhanh chóng lùi lại ba bước. Đệ Nhất Thánh cầm lục đạo Tích Trượng đến bên cạnh nàng, tiếng leng keng thanh thúy kéo tâm trí của nàng về với trấn định, vỗ về tâm hồn mỏng manh của nữ nhân. - Công chúa hãy bình tâm! Tại hạ hỏi cũng chỉ vì tò mò mà thôi, hoàn toàn không có ý làm khó. Không hiểu tại sao, dạo này dù là người quen hay kẻ thù, ai gặp tại hạ cũng như gặp ma quỷ vậy. Thanh âm của vị thần mù lòa khe khẽ vang lên bên tai của Lãnh Vân Khanh: - Bình tâm! Khi ác quỷ của sự sợ hãi tột độ đưa ra một sợi dây cứu rỗi, con người ta sẽ dễ bám víu lấy nó, lại còn thay đổi cả cách nhìn về ác quỷ. Chiếc áo trắng ngắn trên người A Nhất trở nên thánh thiện đến lạ lùng. Điều này cũng không khó hiểu, đây là phản ứng tâm lý của những người bị giam giữ trong sự sợ hãi quá lâu. Tâm thần của họ tự giác làm vậy để giảm bớt căng thẳng, giúp họ có thể sống và giữ được tỉnh táo. Lãnh Vân Khanh bớt run rẩy, đã có thể mở miệng nói chuyện. - Thưa đại tiên! Sau khi người tiêu diệt Thiên Nguyên Tông thì không một ai biết chuyện đó lại có thể không sợ người. A Nhất nhíu mày. - Khoan! Công chúa hãy nói lại một lần nữa! A Nhất cố loại bỏ những âm thanh hay đột ngột xuất hiện bên trong Huyết Giới, hi vọng lần này hắn không nghe nhầm. Vị thần mù lòa kề sát lỗ tai của mình vào bên cạnh gương mặt của Lãnh Vân Khanh với hy vọng có thể nghe rõ hơn những gì nàng nói. Vị công chúa lại càng lo sợ, nàng không biết mình đã nói gì không đúng làm phật lòng ác quỷ, nhưng bản năng cầu sinh khiến não của nàng nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ rồi sửa lời: - Sau khi đại tiên miễn tội chết cho Thiên Nguyên Tông, người người vui mừng, nhận ơn huệ... A Nhất nghe rất rõ ràng, Lãnh Vân Khanh đang nói với hắn và về hắn. Nam tử mù ngắt lời: - Ở Thiên Nguyên Tông rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nhớ lại chuyện năm xưa, sợ cảnh đó sẽ xảy đến với bản thân mình, nàng ta vội vàng dùng cả tay chân để bò đến ôm lấy chân hắn. - Đại tiên! Người tha mạng! Tiểu nữ còn có tác dụng, tiểu nữ dẫu sao cũng là giọt máu cuối cùng của Vương gia, có thể giúp người thâu tóm Lưu Ly quốc. Tuy bị ép phải mang họ của Lãnh Nhược Linh nhưng Lãnh Vân Khanh vẫn là con gái ruột của Vương Thành, hoàng đế trước kia của Lưu Ly quốc. - Tại hạ không muốn thâu tóm Lưu Ly quốc, chỉ muốn biết... Lãnh Vân Khanh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Ác quỷ này làm sao hứng thú với một đế quốc của phàm nhân cơ chứ. Nếu có thì hắn ta đã không chạy đến đây bầu bạn với gió và tuyết. Nữ nhân không biết xấu hổ lại tiếp tục ngắt lời hắn: - Tiểu nữ có thể hầu hạ đại tiên, làm ấm giường cho đại tiên ở nơi lạnh lẽo này. Hai người Hầu Diễn và Triệu Duệ đứng một bên cứ ngỡ mình đang nằm mơ, họ không thể tin nữ nhân cao ngạo, đầy mưu lược trước mặt lại chịu hạ mình đến mức này. Tâm A Nhất mệt mỏi. Mặc kệ Lãnh Vân Khanh đang bám lấy chân mình, hắn quay qua hỏi lão già Hầu Diễn: - Rốt cục chuyện gì đã xảy ra ở Thiên Nguyên Tông? Lúc này Lãnh Vân Khanh mới cảm giác suy nghĩ của mình có lẽ đã sai rồi. - "Hắn không phải đang hù dọa ta mà là thật sự muốn nghe người khác kể lại chiến tích huy hoàng của hắn." Hầu Diễn còn chưa kịp mở miệng thì nàng ta đã vội vàng ngắt lời, kể lể để chứng minh rằng bản thân mình vẫn còn hữu dụng. - Ba mươi năm trước đại tiên đột ngột xuất hiện trên bầu trời của Thiên Nguyên Tông, hét lên một câu rồi biến mất, sau đó thì toàn bộ tu sĩ lúc đó có mặt trên dãy núi Táng Thiên Lĩnh đều biến thành heo. Lúc đó tiểu nữ cũng có mặt trên đỉnh Thiên Phong, được chứng kiến uy phong vô hạn của đại tiên... A Nhất dĩ nhiên không nghĩ vị đại năng thâm độc kia lại là mình, lúc đó hắn vẫn còn đang vẫy vùng ở trong địa ngục. - Lúc đó tại hạ đã nói gì? Lãnh Vân Khanh đã thôi ôm đùi A Nhất, tay ngọc cố vuốt cho phẳng ống quần trắng. - Tiểu nữ vẫn còn nhớ rất rõ, đại tiên hét, "mỗi thế giới, vạn con heo." Lập tức tất cả tu sĩ trên Táng Thiên Lĩnh bất kể phẩm cấp đều biến thành heo. - ... - "Chẳng lẽ có người giả mạo mình? Không đúng, năng lực như vậy... Nhất định là người giống người." A Nhất phát hiện câu chuyện có chút không đồng nhất, nhíu mày hỏi: - Công chúa chẳng phải cũng là một tu sĩ sao? Tại sao vẫn an ổn? Hắn cảm nhận được rất rõ linh căn của Lãnh Vân Khanh, linh lực trong cơ thể nàng đã bắt đầu phân chia ngũ hành. Nàng ta vừa đạt đến Thần Thông cảnh cách đây không lâu. Có cơ hội nói chuyện với ác quỷ lâu năm ở trong lòng nàng, nữ nhân cảm nhận được bình an ấm áp. Cảm giác sợ hãi, căm ghét dần chuyển thành yêu thích. Thân thể yểu điệu cúi lạy. - Tiểu nữ cũng chỉ là người phàm, nhờ vào trú nhan đan mà đại tiên ban tặng năm đó, tiểu nữ mới có thể sống hơn ba trăm năm. Ba mươi năm trước cảm thấy thọ nguyên sắp cạn, nên... Nói đến đây Lãnh Vân Khanh có chút lúng túng, gương mặt nàng hơi tái nhợt, giọng nhỏ nhẹ sợ làm nam tử mù tức giận. - Không dám giấu diếm người, hôm đó tiểu nữ đến Thiên Nguyên tông để gặp bát cấp đan sư Phong Thiệu cầu đan dược duy trì mạng sống. Nàng nhìn đôi mắt mù vô cảm của A Nhất, không thấy ác quỷ có biến hóa gì liền an tâm nói tiếp. - Khi bọn chúng bị biến thành heo. Tiểu nữ chợt biết cơ duyên của mình đã tới, liền nhanh tay bắt con heo vốn là lão già Phong Thiệu kia rồi nhanh chóng rời khỏi Táng Thiên Lĩnh. Nàng lại vái lạy ác quỷ mù lòa. - Nhờ ân đức của người, sau khi tiểu nữ ăn thịt con heo đó, linh căn liền hình thành trong cơ thể, tu vi cũng nhanh chóng tăng lên. Nghĩ đến hương vị heo nướng thơm ngon năm nào, nàng nuốt nhẹ nước miếng theo bản năng của cơ thể, nhưng rồi lý trí lại phản kháng khiến nàng lại cảm thấy muốn ói mửa. Năm đó, nàng không chống lại được cám dỗ. Cám dỗ đó hệt như một người đói khát lâu năm gặp được bữa ăn của hoàng đế vậy. Tuy Lãnh Vân Khanh không giống như là đang nói dối, A Nhất vẫn cảm thấy việc này rất khó tin, hắn quay sang Hầu Diễn. Lão ta hiểu ý, nhẹ gật đầu trả lời: - Năm đó ở Thiên Nguyên tông đúng là đã xảy ra chuyện như vậy. Dã thú và yêu thú ở Táng Thiên Lĩnh đánh hơi đuổi đến, điên cuồng săn heo. Sau đó thì cả Huyền Không đại lục cũng đại loạn. Đệ Nhất Thánh tụng niệm không ngừng, mong có thể siêu độ cho những chúng sinh xấu số đã chết đi hàng chục năm trước. Nghe xong chuyện, A Nhất cảm thương cho sinh linh thì ít, mà lo lắng cho bản thân thì nhiều. Giọng nói của hắn cũng có chút mất bình tĩnh. - Không biết công chúa đã truyền việc này cho bao nhiêu người? Lãnh Vân Khanh nghĩ A Nhất hẳn sẽ rất muốn giai thoại của hắn lan xa, chấn nhiếp toàn đại lục. - Tiểu nữ bất tài, lúc đó cũng chỉ là một công chúa phàm thế, làm gì có tài cán đó chứ. Có điều, lúc đó đại tiên xuất hiện ngay phía trên Thiên Nguyên tông, hộ tông đại trận của môn phái ghi lại rõ tình cảnh lúc đó. Triệu Duệ ở cạnh đó lấy ra trong ngực một tấm da dê cầm đến đưa cho A Nhất. Khi lại gần, nhìn kỹ gương mặt bình phàm có phần kham khổ của nam tử thì gã mới thật sự hoảng sợ. Vừa hoảng sợ lại vừa kích động. Triệu Diệu có mơ cũng không tưởng được có ngày mình lại có thể đứng gần thần tượng của mình như vậy. Gã cúi đầu, cung kính nói: - Đây là phác họa của người được Phục Ma Minh lưu truyền trong nhân gian. Về phần các môn phái và gia tộc của tiên nhân thì đều có ngọc giản lưu lại hình ảnh người hét câu kinh tâm động phách đó. Bản thân Triệu Duệ là một đại tướng của Lưu Ly quốc, nếu muốn cũng có thể xin triều đình ban thưởng cho một miếng ngọc giản. Nhưng thân là một phàm nhân, gã không có thần thức đủ mạnh để xem được nội dung trong đó, việc này thì ngoại đan cũng không thể giúp gã. Gã chỉ có thể ngắm tranh vẽ mà thôi. A Nhất nhìn bức tranh màu trên tay, thầm nghĩ người này trông cũng giống bản thân. - Phục Ma Minh kia hẳn là được thành lập sau biến cố này? A Nhất chỉ biết Huyền Không đại lục có tam tông, ngũ môn và nhất lâu, chưa bao giờ nghe về Phục Ma Minh. Lãnh Vân Khanh khinh thường nói: - Cho đám người đó thêm mười lá gan, bọn chúng cũng không dám đối mặt với đại tiên. Chỉ là sau khi Thiên Nguyên tông bị hủy thì một mình Linh Kiếm tông không thể bảo vệ được Trung Châu. Họ thành lập Phục Ma Minh cũng vì muốn dời đi tầm mắt của các đại phái khác. Lão nguyên soái Hầu Diễn thở dài nói: - Thành viên chủ đạo của Phục Ma Minh có cả đám ma đầu của Thất Tâm Môn. Bọn họ muốn các nước lớn nhỏ ở Trung Châu phải dâng lên một vị công chúa tài sắc vẹn toàn. Lão lại nhìn sang Lãnh Vân Khanh khuyên nhủ: - Bệ hạ tuy chỉ có mỗi mình công chúa, nhưng lại nắm trong tay vận mệnh của cả quốc gia, gia và quốc, người không thể không lựa chọn đại nghĩa. Lãnh Vân Khanh không muốn đôi co với Hầu Diễn, nàng nói với A Nhất: - Đám người Phục Ma Minh đó luôn phỉ báng đại tiên, lại còn thi triển pháp thuật nguyền rủa, thật là tội đáng muôn chết. Vị công chúa này vừa lấy lại tỉnh táo thì thói quen xấu cũng trở lại, rục rịch muốn mượn tay giết người. Gương mặt vô hại của nam tử mù lòa trở nên cứng nhắc. A Nhất vươn tay bóp mặt của mãng xà, nhìn kỹ mắt của nó rồi nói: - Công chúa lại nói dối nữa rồi! Nụ cười vui vẻ hiện ra trên gương mặt của nam tử mù, bởi vì hắn cảm thấy dạo này thần trí của bản thân rất tỉnh táo, vẫn còn có thể nhìn rõ nhân tâm. ... Cõi gió hoang vu, tuyết cười đùa Leng keng tích trượng, khóc tháp chùa Hồn nhiên mộc mạc miền điên dại Lữ khách tùy duyên được mấy mùa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]