Sau khi đuổi khách, A Nhất chán chường lên tiếng:
- Nhu tỷ! Vì sao kẻ tu hành cứ nhất định phải rời xa nhân sinh, cứ phải bất chấp tất cả để truy đuổi thực lực?
Bên trong gian phòng tưởng chừng chỉ có A Nhất lại có tiếng cười khúc khích vang lên. Trên chiếc ghế cách hắn không xa, bóng hình yểu điệu của Phương Khả Nhu dần hiện ra mang theo hương lan rừng.
Đôi mắt hồ ly trong trẻo chứa đầy ý cười:
- Niệm lực của Nhân Hoàng khiến tiểu nữ thật khâm phục.
A Nhất cười khổ.
- Nhu tỷ lại trêu đùa!
Nhìn chiếc mặt nạ hồ ly, chút cô quạnh trong lòng A Nhất vơi đi phần nào. Phải chăng là vì mùi hương lan rừng kia? Hay như lời của Dạ Xoa vương, Tự Tại Âm, hắn đang bị hồ ly tinh câu hồn đoạt phách?
Bất chợt không gian như bị bóp méo, chiếc ghế của Yêu Hoàng đã ở ngay bên cạnh hắn. Nàng vươn bàn tay ngọc, gõ nhẹ lên đầu gỗ rồi quở trách:
- Nào nào! Tiểu đệ của ta! Đừng vơ đũa cả nắm như vậy chứ? Tu chân giới nào có khác gì phàm giới. Có người thiện lương, có kẻ tàn nhẫn. Chỉ là…
Nàng nhìn A Nhất thật sâu:
- Chỉ là số mệnh trêu người. Kẻ thiện lương, sống đủ lâu thấy đủ nhiều chắc gì còn giữ được lương thiện. Kẻ tàn nhẫn cũng vậy, sống đủ lâu, thấy đủ nhiều, có khi lại buông hạ đồ đao, lập địa thành phật.
A Nhất suy tư:
- Sống đủ lâu… thấy đủ nhiều!
Rồi dường như nhớ đến điều gì, mặt nạ gỗ tựa như đang cười mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-da-tu-tien-nhu-the-do/1463377/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.