Chương trước
Chương sau
Trong trang viên của Đường Tử Hàm, một bộ xương người được tách ra, phân loại và ngăn nắp sắp xếp ở bên ao cá. Bên cạnh đó là một túi da độn thịt, nhìn hệt như một cái há cảo khổng lồ. Cái bánh nhìn khá thô kệch và xấu xí, có lẽ bởi kích cỡ của nó, cũng có lẽ là do tài nghệ người gói không thuần thục.
Cũng không thể trách thiếu niên mù được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tự mình làm há cảo.
Trời hừng sáng. Ánh mặt trời vàng nhạt nhẹ nhàng buông xuống trang viên, len lỏi qua một tầng sương mỏng manh như một cô gái đang dùng chiếc màn lụa e lệ che lại khuôn mặt mĩ miều của mình. Gió nhẹ thoảng qua những tán cây cao, cành lá rì rào đung đưa theo gió.
Đây là một buổi sớm mai yên bình.
Cảnh vật sẽ rất nên thơ nếu như không có chiếc bánh há cảo thịt tiên nhân nằm chình ình ở nơi đó. Nếu đây là thời buổi loạn lạc thì hẳn cũng sẽ có mấy tên văn nhân đầu óc không được bình thường, tức cảnh sinh tình mà ví biệt viện như cái lò hấp, sương sớm như hơi nước sôi để làm văn làm thơ, há cảo nhân thịt tươi, hấp chừng 6, 7 canh giờ, chiều về tắt lửa, thơm ngát tươi ngon.
Kẻ làm bánh cũng rất có tâm. Tuy không biết chữ nhưng hắn đã tỉ mỉ vẽ lại cách làm trên đất, từ lột da, chặt xương, cắt thịt, đến bằm thịt, bao bánh, không hề thiếu bước nào.
Đường Tử Hàm biến mất, A Nhất cũng đã rời đi. Trong cái đêm vô âm vô ảnh đấy, chỉ có hai người đó và những ngọn cây xung quanh mới biết được chuyện quái quỷ gì đã diễn ra.
Trong sương sớm, một cỗ quan tài thình lình xuất hiện, đây chính là quan tài của Tịch Diệt đạo tổ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lão thật muốn bật ngồi dậy từ trong quan tài. Đem sinh mạng ra để đùa giỡn đến mức này, đứa trẻ này quả là có bệnh, mà bệnh còn không nhẹ. Tuy vậy, Tịch Diệt đạo tổ cũng không mấy lo lắng, lão tự tin mình có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh cho nó.
Đang tra dò manh mối bên trong biệt viện thì một trận đồ đột ngột mở ra ở trên bầu trời. Trận pháp không chỉ phủ ở phía trên Lam Sương thành mà là toàn bộ địa phận của Thiên Nguyên tông.
Đây là đại trận phòng hộ của tông môn. Phàm nhân ở phía dưới thì vẫn không hay biết gì, chỉ có đám tu sĩ nháo nhào liên lạc chấp sự trấn thủ của các thành trì. Những tu sĩ ở gần biên giới thì trực tiếp rời đi, không muốn bị vạ lây.
Tịch Diệt đạo tổ cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu không phải vì lão nóng lòng muốn tìm Thiên Âm chi hồn thì hành tung của lão làm sao lại bị phát hiện dễ dàng thế này được. Bây giờ lại phải tốn thời gian đối phó với đám người của Thiên Nguyên tông.
Bên trong cỗ quan tài, Tịch Diệt đạo tổ không hề để ý đến uy áp đang nhắm thẳng vào lão mà cười lạnh:
- Thì ra đây là đạo đãi khách của Thiên Nguyên Tông hay sao?
Lúc này, hư không bị xé mở, một nam tử trung niên sải bước đi ra, trên người hắn khoác một bộ cẩm bào đơn giản, tóc vấn cao, bừng bừng anh khí.
Hắn ôm quyền thi lễ với Tịch Diệt:
- Mong tiền bối thông cảm! Người hãy coi như đây là bởi vì Thiên Nguyên tông nể sợ uy danh của Âm Ảnh tông mà bỏ qua.
Tuy giọng nói trầm ấm trấn định, thế nhưng trong lòng Mạc Tề lại thầm than không ổn. Cỗ quan tài này hắn chỉ từng được nghe nói đến trong thư tịch cổ của tông môn. Âm Ảnh tông chỉ có duy nhất một người được dùng quan tài màu đen, Tịch Diệt đạo tổ.
Về phần Tịch Diệt đạo tổ, lão cảm thấy hơi kinh ngạc, cũng bởi đã rất lâu rồi lão không xuất quan, cũng không bao giờ hỏi han đến việc của tông môn cả. Lão nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ danh tiếng của Âm Ảnh tông đã tồi tệ đến mức này? Chỉ là ghé ngang qua mà cũng bị người ta mở đại trận đón tiếp.
Nhưng mặc kệ là uy danh hay hung danh, Tịch Diệt cũng không mấy hứng thú, vấn đề duy nhất bây giờ lão cần bận tâm là Thiên Âm chi hồn. Tịch Diệt thản nhiên đi vào vấn đề chính:
- Thiên Nguyên tông của các ngươi cảm thấy Thiên Âm chi hồn thế nào?
Lông mày Mạc Tề khẽ động, hắn đã hiểu ý muốn của Tịch Diệt. Hơi yên tâm một chút, hắn bật cười:
- Mong tiền bối yên tâm! Thiên Nguyên tông ghét ác như cừu, làm sao lại có thể dùng hồn thuật hại người cơ chứ.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không yên. Lão đan si Phong Thiệu kia đã rời tông được một đoạn thời gian để truy tìm Thiên Âm chi hồn rồi. Việc này cũng khó trách, dùng Thiên Âm chi hồn để làm vật dẫn, đan sư sẽ có khả năng phối hợp các nguyên liệu có tính chất hoàn toàn trái ngược. Đây là sức hấp dẫn không kẻ luyện đan nào lại không thèm thuồng.
Hai vị tiên nhân khách sáo cười nói với nhau mà không hề quan tâm đến cảnh tượng huyết tinh ở trong biệt viện. Đến cảnh giới của Mạc Tề thì cái chết của một tu sĩ trấn thành đã không phải việc gì to tát. Hơn nữa, từ hiện trường, hắn cũng biết rõ đây không phải là do vị khách nhân này làm.
Tịch Diệt hòa nhã lên tiếng:
- Nếu đã như vậy, lão phu cũng không làm phiền các vị đạo hữu của Thiên Nguyên tông nữa. Hôm nay lên đường vội vã không kịp chuẩn bị lễ vật, hãy coi như đây là chút thành ý của lão phu.
Lúc này mật thất ở dưới lòng đất của trang viên nổ tung. Chiếc gương đỏ như máu được Tịch Diệt dùng tinh thần lực kéo ra ngoài.
Tịch Diệt đạo tổ đánh giá huyết kính:
- Khặc! Khặc! Không ngờ thế hệ này của Huyết vực cũng có người có thể tu luyện Lãm Kính Thiên La.
Tựa như đang sợ hãi, chiếc gương rung lên một chút rồi vỡ vụn.
- Ồ! Đủ quyết liệt!
Tịch Diệt ngạc nhiên cũng phải, người tu luyện Lãm Kính Thiên La thường có lá gan khá nhỏ, chẳng ai có can đảm tự hủy huyết kính khi chỉ một mảnh kính bị phá thôi thì chính chủ đã phải chịu đau đớn chết đi sống lại. Cho dù sau này có luyện thêm một chiếc kính nữa thì cũng không thể lấy lại được phần kí ức đã vĩnh viễn bị hủy theo kính.
Một mảnh thần hồn của vị trưởng lão Huyết vực từ trong gương lao ra, vừa muốn truyền tống thì chiếc quan tài hé mở. Truyền tống trận được kích hoạt lóe sáng, nhưng đã quá muộn, nắp quan tài khép lại, bên trong xuất hiện thêm một mảnh hồn phách.
Nét mặt của Mạc Tề nghiêm lại. Người của Huyết vực đã xâm nhập vào đến Thiên Nguyên tông. Xem ra tông môn cần phải có một cuộc đại thanh tẩy.
Trong lúc Mạc Tề còn đang suy nghĩ phải giải quyết việc này như thế nào thì cỗ quan tài đã hòa tan vào sương sớm, để lại một giọng nói cổ lão:
- Hôm khác lão phu sẽ đến bái kiến.
Tịch Diệt lão tổ rời đi để lại Mạc tề chán ghét nhìn cái bánh há cảo lớn. Vận khí của tên chấp sự Lam Sương thành rất tốt, mới có thể chết dễ dàng như vậy.
- ------
Cùng lúc này, tiên thuyền của vị thiếu chủ Linh Kiếm tông cũng vừa đáp xuống Thiên Nguyên tông.
Còn chưa kịp mở miệng xưng danh thì đại trận hộ tông đã phủ kín thiên địa khiến gương mặt anh tuấn tái nhợt.
Thiên Nguyên tông và Linh Kiếm tông giao hảo đã lâu, nếu như bọn họ dùng đại trận để tiếp đón hắn vậy thì chỉ có một khả năng là thân phận thật sự thậm chí kế hoạch của hắn đã bị bại lộ.
Thanh niên cúi đầu không nói, môi vẫn mím chặt.
- Chẳng lẽ Thiên Nguyên tông đã biết được thân phận thật sự của ta? Không thể nào! Không thể nào! Làm sao lại có thể như vậy cơ chứ?
Thanh niên nhanh chóng thôi diễn vô số khả năng có thể xảy ra nhưng vẫn không tìm được đáp án.
Hắn tế ra một chiếc lá bồ đề, nắm chặt trong tay, trong lòng liên tục suy tính.
Không nghĩ ra được kế sách nào khác, thanh niên đang định bóp nát lá bồ đề thì một giọng nói hiếu khách vang lên từ phía Thiên Nguyên tông:
- Các vị đạo hữu xin hãy yên lòng, đại trận là để tiếp đón một vị khách nhân khác.
Tiếng cười của vị trưởng lão phá tan tảng đá trong lòng của thanh niên. Chiếc lá bồ đề trong tay hắn cũng được thu hồi nhanh chóng. Trên gương mặt, nét lo lắng đã được thay thế bằng tĩnh lặng, thế nhưng trong ánh mắt vẫn còn vương chút hận ý. Hắn muốn tra tấn cho đến chết kẻ đã đến cùng lúc với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.