Rời giường bước ra ngoài phòng khách, đúng lúc nhìn thấy cậu đang nằm gục trên tấm thảm, khuôn mặt đỏ hồng không được tự nhiên, Tô Phong liền đi lại gần, dùng chân đỉnh đỉnh vào người cậu. Tô Tuân mở mắt ra, nhìn thấy anh liền cười cười.
“Anh muốn ăn gì không?”
“Không.”
Tô Tuân ngồi dậy. “Xin lỗi, tại em quên không chuẩn bị trước.”
Anh cũng không để ý đến cậu, mải đứng trước tấm gương để đeo cà vạt. Tô Tuân liền lấy áo khoác và mang đến cho anh.
Anh nhận lấy, mở cửa đi ra ngoài. Cậu ở phía sau còn nói với theo.
“Tan ca anh nhớ trở về sớm nhé!”
Bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, Tô Tuân đứng đờ người ra đó, dựa hẳn vào bên tường, khuôn mặt nhìn không ra một nét cười. Vẫn là bóng lưng anh, vẫn là không quay đầu lại…
Ngàn vạn lần nhìn theo bóng lưng thân thương của anh, chỉ vì mong anh có thể quay đầu lại, cho dù là quay lại không phải để nhìn cậu, thì cậu vẫn chờ đợi được như thế, một lần cũng tốt.
Tô Tuân liếc nhìn đồng hồ sau đó vào trong bếp ốp trứng rồi nướng vài lát bánh mì, đặt vào khay gọn gàng bê tới trước cửa phòng của mẹ.
“Mẹ à, bữa sáng con để ở cửa, mẹ đừng quên ăn nha.”
Buổi trưa lúc đang làm việc, Tô Phong nhận được một cuộc điện thoại từ trường của Tô Tuân, nói rằng cậu bị ngất, y tá trong trường học bảo cậu bị cảm lạnh, tình trạng không tốt cho lắm nên thông báo để người nhà đưa về chăm sóc.
Anh thầm mắng một tiếng ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-cua-anh-ten-cua-em/4617264/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.