Ngoài tam giới.
Trong hư không bao la không biết đâu là điểm cuối có một mảnh đất không có tranh đấu, yên bình cảnh sắc như thế ngoại đào nguyên...
Trong mảnh đất ấy bên trên một ngọn cô phong được phủ kín bởi hoa đào mọc lên một lương đình thanh nhã, bên trong ấy có một người thanh niên khoảng hai mươi hai hai tuổi tuấn nhan tuyệt mỹ có thể câu đi tâm hồn nhỏ bé của các thiếu nữ khi nhìn vào, khí chất lạnh nhạt nhưng lại hữu thần hữu ý mà tia ra những tia mị lực của riêng nam nhân mới có, khoát trên người một bộ hồng y (đỏ) nhắm mắt tập trung đàn một khúc nhạc bằng một chiếc cầm bạch ngọc với dây đàn tỏa ra thất thải nhẹ nhàng.
Khúc nhạc hắn đàn mang ý cảnh bao la, du dương như gió xuân ấm áp làm yên lòng người, rồi lại như gió rét mùa đông có thể đông cứng vạn vật, nhịp điệu cứ vi vi diệu diệu như thế mà chuyển đổi qua lại với nhau...
Những cây hoa đào bên cạnh lương đình như có được linh trí, bọn chúng lắc lư theo nhịp điệu tiếng đàn của hắn, những cánh hoa rơi khỏi cành bay theo gió mà bay xung quanh người của hắn, hoa củ rơi đi rồi hoa mới lại chớm nở khoe ra sắc đẹp của mình.
Dù khúc nhạc có hay đến đâu thì cũng có lúc kết thúc như câu tục ngữ “có tiệc vui nào mà không tàn” tiếng đàn của hắn dần chậm lại nhỏ đi rồi kết thúc. Khi tiếng đàn của hắn kết thúc, những cây đào thụ cũng ngừng lây động những cánh hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ca-phieu-huong-ky/182750/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.