Chương trước
Chương sau
Nghe xong lời nói đầy tự tin cùng ôn nhu của Kha La, tinh mâu của nàng không khỏi trở nên mờ mịt thất thần một lúc như suy nghĩ gì đấy, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được kết quả mà mình mong muốn nàng cắn cắn môi dưới của mình nhìn hắn.
Kha La thấy nàng như vậy, không cần hỏi hắn cũng biết được vưu vật này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hắn treo lên nụ cười sũng nịnh rồi ôm lấy nàng đi về phía chúng nữ.
Nhìn Chu Mị, Sở Linh, Ngọc Ảnh vẫn giả vờ còn trong nhập định chưa kết thúc, Kha La không khỏi mỉm cười mà nhìn tam nữ. Trong nội tâm không khỏi khen ngợi các nàng định lực thật tốt a, hắn cùng Như Nguyệt gây ra động tĩnh lớn như vậy mà các nàng còn có thể nhịn được mà không lặp tức dính lấy hắn đòi hỏi.
Thu biểu tình của Kha La vào trong mắt, Như Nguyệt ở trong lòng hắn mặt ngọc lập tức sưu sưu mà đỏ ửng cả lên. Ngọc thể mềm mại của nàng nhẹ run lên một cái ra sức mà rút chặt vào trong ngực của Kha La, thầm hận không thể hòa tan vào trong người của hắn để trốn đi vì biểu hiện lúc nãy của mình...
Cảm nhận được tiểu yêu tinh mị hoặc trong ngực mình run nhè nhẹ, Kha La không cần hỏi cũng biết tiểu yêu tinh mị hoặc này đang xấu hổ đây mà.
Khi đến bên giường lớn, Kha La lựa chọn một vị trí thoải mái nhất rồi ngồi xuống. Cánh tay phất một cái, chúng nữ còn đang giả vờ nhập định tu luyện cùng Chiêu Quân đang nghĩ ngơi không xa lập tức nhẹ nhàng như hoa mà rơi vào trong ngực hắn.
Chu Mị, Sở Linh cùng Ngọc Ảnh khi vừa nằm vào trong lòng Kha La thì mở mắt ra kều mị mị liếc hắn một cái rồi cười rộ lên.
Khi tứ nữ phát hiện được bản thân lại có thêm một tỷ muội mới, tứ nữ ánh mắt điều đồng loạt ngắm nhìn dung nhan cùng ngọc thể của Chiêu Quân tập trung mà “nghiên cứu” vị tỷ muội mới này.
Nhìn đến ngọc dung xinh đẹp vũ mị động lòng người cùng thân thể tuyết trắng phấn nộn đẩy đà dụ hoặc của Chiêu Quân, sau khi đánh giá thật kỹ vóc dáng cùng dung nhan của Chiêu Quân xong, tứ nữ không hẹn mà cùng nhau hài lòng gật đầu nén cho Kha La một ánh mắt khen ngợi.
-Nha nha... Tướng công xấu xa, lại lừa đến khuê nữ nhà ai vậy a.
Khi ném cho Kha La một ánh mắt khen ngợi sau Ngọc Ảnh hứng khởi bừng bừng tò mò mà hỏi hắn, nghe được câu hỏi của Ngọc Ảnh chúng nữ cũng đồng loạt mà gật gù như nói “chúng ta cũng muốn biết”, mong đợi mà chờ hắn trả lời.
Nhìn chúng nữ như vậy Kha La không khỏi ngớ người, gương mặt trở nên đần thối ra. Nội tâm thầm hỏi đây là cái gì sáo lộ gì a, ai ai có thể giải thích cho hắn các thê tử của hắn chính là bị làm sao a. Nhìn nam nhân của mình đêm về thêm một nữ nhân lại hài lòng mà ném cho nam nhân của chính mình ánh mắt khen ngợi a, các nàng cùng nhau thực hiện cái âm mưu nhỏ gì a.
Kha La nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi không khỏi nở nụ cười ánh mắt sủng nịnh mà nhìn các nàng, ôn nhu mà hôn lên môi thơm của các nàng một lượt rồi nói.
-Nàng là ta ‘cứu' ra từ trong Hàn Sinh Cổ Tĩnh a, còn về lai lịch của nàng ấy thì...
Nghe Kha La nói một nữa lại không chịu nói tiếp mà dừng lại tựa tiếu phi tiếu nhìn các nàng chậm chạp không chịu nói tiếp, tính khí nóng nảy Ngọc Ảnh không khỏi ném cho hắn cái bạch nhãn rồi thúc giục nói.
-Tướng công chàng mau nói hết a.
-Đúng đấy tướng công...
-Tướng công~
-...
-...
Như Nguyệt nhìn đến ba nàng Chu Mị, Sở Linh, Ngọc Ảnh không ngừng thúc giục Kha La, tinh mâu trong suốt diễm mị của nàng không khỏi kéo lên thành một cái nguyệt nha nhi ý viu thâm trường mà nhìn tam nữ không đi tham dự vào tiểu “mưu đồ” của Kha La.
Trong tâm không khỏi thầm khen tướng công của mình nội tâm thầm nói “Tướng công quá xấu rồi, lại bắt đầu hạ bẩy các muội muội...”, nhìn tam nữ đang gấp gáp tiến vào bẩy của Kha La, Như Nguyệt nhịn cười đến run rẩy nhè nhẹ cố gắng không cho các nàng phát hiện được.
Phát hiện ra mưu đồ của bản thân đã bị Như Nguyệt liếc một cái nhìn thấu, Kha La trong tâm không khỏi cảm khái tầm nói “Tiểu yêu tinh đúng là tiểu yêu tinh a, thật thông minh chỉ liếc mắt là nhìn ra mưu đồ nhỏ của ta rồi...”.
Kha La cảm nhận tam nữ trong tâm tò mò phát triển không sai biệt lắm, hắn treo lên tiếu dung nhìn các nàng, vừa định thực hiện mưu đồ của mình thì bên hông đã bị một cái ngọc thủ mềm mại ngắt lấy.
Khi nhìn lại Kha La mới nhìn thấy Chiêu Quân không biết lúc nào đã tĩnh lại đang dùng ánh mắt trêu tức mà nhìn mình, nhìn ánh mắt trêu tức của nàng Kha La trong nội tâm không khỏi cười khổ vì “tiểu mưu đồ” của mình đã bị “ chết non”.
Tứ nữ theo ánh mắt của Kha La nhìn lại thi phát hiện Chiêu Quân đã thức tĩnh, phát hiện vị tỷ muội mới đã thức tĩnh tam nữ không nói hai lời lập tức bất dậy kéo Chiêu Quân qua một bên líu la líu ríu cười nói mà bắt chuyện với nàng bỏ mặc Kha La ở một bên.
Nhìn Kha La một bộ bất đắc dĩ cười cười lắc đầu nhìn chúng nữ, Như Nguyệt còn nằm trong lòng hắn mị mị cười lên giọng mang trêu ghẹo nói.
-Khách Khách... Tướng công xem ra chàng bị bỏ rơi rồi a.
Nhìn Như Nguyệt không có đi theo tứ nữ trò chuyện mà nằm trong ngực mình trêu ghẹo hắn, Kha La khó hiểu hỏi nàng.
- Sao nàng không cùng trò chuyện với các nàng ấy mà ở đây trêu chọc ta a.
-Khách Khách... Nhân gia đi rồi ai nói chuyện phiếm với chàng nga~
Nhìn Như Nguyệt khanh khách vui vẻ cười nói, Kha La cũng cười lên nhìn nàng rồi nhẹ giọng hỏi.
-Nguyệt nhi, nàng muốn biết Hồ tộc chúng ta cùng Mị tộc trải qua trong hai mươi vạn năm qua phải không?
-Ân... Tướng công.
Nghe Kha La không cần mình hỏi đã biết bản thân muốn hỏi vấn đề gì, Như Nguyệt không chần chừ mà gật đầu trả lời, tinh mâu trong suốt diễm mị của nàng cũng hiện lên chờ mong cùng lo lắng chi sắc chờ câu trả lời từ Kha La.
Nhìn lo lắng trong mắt nàng, Kha La tâm không khỏi ê ẩm hết cả lên rồi bắt đầu kể lại những gì lưỡng tộc gặp phải trong hai mươi vạn năm qua ở Tiên Phàm hai giới, còn về lưỡng tộc ở Thần giới thì hắn cũng không cần phải nói vì hắn biết nàng chỉ quan tâm lưỡng tộc ở nhị giới này mà thôi.
Trải qua thời gian gần nữa canh giờ nghe Kha La kể về gặp gỡ của lưỡng tộc ở Tiên Phàm nhị giới, tinh mâu trong suốt diễm mị của nàng cũng dần mờ đi phủ lên rồi rơi xuống theo từng biến cố mà lưỡng tộc gặp phải.
Nhưng khi nghe đến còn có hơn mười tộc nhân lưỡng tộc còn sống sót, lập tức ngọn lửa hi vọng trong mắt của nàng lại cháy lên, giọng mang gấp gáp hỏi Kha La.
-Tướng công, tướng công nhanh cho nhân gia biết bọn họ ở nơi nào ở Tiên giới hay không?
Nhìn Như Nguyệt như vậy gấp gáp Kha La không khỏi cười khổ, ngồi tựa lưng vào đệm mềm của giường lớn, hắn để cho nàng ngồi lên hai chân mình ôn nhu vuốt tóc dài óng mượt của nàng rồi trấn an nói.
-Nguyệt nhi, nàng không cần lo lắng. Khi ta hạ nhập Tam giới đã làm một chút chuyện nhỏ nên nàng không cần lo lắng cho các nàng, không lâu sau chúng ta sẽ được gặp lại họ thôi.
-Chàng...
Nghe xong câu nói của Kha La, lo lắng trong mắt của nàng lập tức biến mất vì nàng tin tưởng nam nhân của mình sẽ không gạt nàng. Nhưng khi nàng lặp lại câu nói của hắn không khỏi lâm vào mờ mịt rồi trở nên thất thần, ngay khi nàng vừa thất thần Kha La lặp tức kinh hoảnh vội vàng hô lên.
-Nguyệt Nhi...
Nghe được Kha La hô to tên của chính mình, Như Nguyệt trong thất thần ngay lặp tức giật mình tỉnh lại. Nàng còn chưa kịp hiểu vì sao hắn lại hô to tên mình như vậy thì đã thấy hắn đặt một ngón tay lên mi tâm của nàng, ngay lập tức một ánh sáng màu lam nhu hòa lóe lên rồi mang theo nghi hoặc vì câu nói vừa nảy của Kha La cũng biến mất khỏi bộ tâm của nàng.
Nhìn một loạt hành động của Kha La, nàng khó hiểu nhìn hắn hỏi.
-Tướng công làm sao vậy?
Hắn làm xong một loạt hành động khó hiểu xong mới nhẹ nhõm mà thở hắc ra một hơi, nhìn Như Nguyệt đang khó hiểu mà nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt vuốt đôi mày đang nhíu lại của nàng cho giãn ra rồi hắn nói.
-Nguyệt nhi a, nàng đừng nghi hoặc về lời nơi vừa rồi của ta a, ở cảnh giới hiện giờ của nàng ta không thể giải thích nhiều cho nàng được a, đợi hàng đột phá Thần cảnh ta sẽ giải thích cho nàng hiểu.
-...
Kha La đã nói thế rồi thì nàng cũng không lại đi nghi hoặc làm gì cho mệt thân, dẹp chuyện vừa rồi ra sau đầu Như Nguyệt lại bắt đầu thắc mắc về một chuyện khác. Ngay khi nghĩ tới xong nàng lập tức nhìn hắn, bắt đầu một loạt câu hỏi nghi hoặc của nàng.
Kha La vừa nghe vừa cẩn thận từng câu từng chữ trả lời câu hỏi của nàng mà nội tâm thì lại treo cao trên không trung, lo lắng nàng lại thắc mắc về những chuyện mà cảnh giới của nàng không nên thắc mắc đến.
Như Nguyệt nhìn biểu tình căng thẳng cùng nghiêm túc giải đáp từng câu hỏi của mình, tinh mâu trong suốt diễm mị của nàng kéo lại thành hai cái nguyệt nha nhi nhìn Kha La mỉm cười, âm thanh quyến rũ nói.
-Tướng công, nhân gia cũng không có hỏi cái gì không nên hỏi nha, chàng làm gì căng thẳng như thế nga~
Như Nguyệt nói xong đưa hai tay lên ôm chầm lấy cổ của Kha La, đè ép song phong to tròn tuyết bạch ngạo nhân của nàng lên ngực của hắn cộ sát.
Kha La tinh thần căng thẳng thần sắc nghiêm túc bị Như Nguyệt cọ sát đến dục hỏa lập tức ùng ùng cháy lên, huynh đệ cũng không an phận mà hiên ngang đứng thẳng đỉnh vào kiều đồn to tròn trắng bóng như sứ đào mật dạng của nàng.
Phát hiện được cự vật nóng bỏng của Kha La đã hiên ngang mà đứng thẳng dưới mông, cái vưu vật mị hoặc chết người không đền mạng này bị chọc cho khanh khách cười rộ lên.
...................................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.