Chương trước
Chương sau
Nghe được Chiêu Quân lại hô đói Kha La không khỏi treo lên bất đắc dĩ tiếu dung, nhìn nàng thêm một chút hắn mới đứng lên đi ra khỏi Thứ Linh Xa chỉ để lại sau lưng một đạo tàn ảnh rồi thân ảnh của hắn biến mất trước tầm mắt của nàng. Nhìn theo phương hướng mà Kha La vừa biến mất không biết nàng suy nghĩ cái gì mà trở nên thất thần, chỉ có thể nhìn ra được sự nghi hoặc cùng nghiền ngẫm từ đôi mỹ mâu ấy của nàng.
Chiêu Quân cứ thất thần như thế một lúc lâu đến khi nhớ ra được bản thân thiếu cái gì đấy nàng cuối xuống nhìn thân thể của mình. Không nhìn thì thôi đến khi nàng nhìn xuống hai mắt không khỏi trừng lớn lên, khó có thể tin là bản thân của mình lại không có một mảnh vải che thân đã vậy còn ngồi trong lòng của một nam nhân nữa chứ.
Phát hiện đến đó sau mặt ngọc của nàng không khỏi sưu sưu mà đỏ lên, vội vàng nhìn xung quang nhầm tìm kiếm y phục để mặc vào che đi xuân quang của bản thân lại. Khi Chiêu Quân đã gấp đến không chịu nỗi nữa thì tầm mắt của nàng nhìn thấy một bộ sa y mỏng manh màu tím nhạt đầy dụ hoặc của nữ nhân nằm trong góc của trường ỷ. Như bắt được tấm phao cứu mạng giữa cơn bảo lớn, Chiêu Quân ngay lập tức cầm lấy sa y rồi vội vàng mặt lên người. Che đậy cảnh xuân của bản thân hoàn tất, Chiêu Quân không khỏi thở ra một hơi trong tâm thì không ngừng dùng “sắc quỷ, bại hoại, hỗn đản...” mà mắng lên đầu của Kha La.
Mắng thầm Kha La một hồi nàng mới phát hiện một điều là tại sau bên trong pháp khí của hắn lại có quần áo của nữ nhân chứ, nghĩ đến đây mặt ngọc vừa mới hồi phục chưa được bao lâu của nàng lại sưu sưu mà đỏ lên. Chiêu Quân cảm thấy bản thân của mình sấp hỏng vì suy nghĩ của nàng về hắn rồi và thế là nàng tiếp tục mắng thầm Kha La trong lòng, suy nghĩ thì miên man tưởng tượng đủ loại chuyện mà Kha La đã làm với chủ nhân của bộ sa y mà mình mặt trên người.
.............
Trong khi đấy Kha La của chúng ta lại đang bận rộn ngươi chạy ta truy với một con thỏ rừng mập mạp không có một tia tu vi nào chạy loanh quoanh, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm đã trãi qua hơn một chung trà thời gian. Hắn vươn tay ra bắt lấy thỏ mập, giết chết, lột da, bỏ đi nội tạng đem đi rửa sạch thêm gia vị tìm một cành cây buột chặt thỏ mập vào rồi hắn nhóm lửa đặt lên nướng.
Nhìn lấy thỏ mập trên lửa từ từ phủ lên màu vàng đặt trưng của món nướng Kha La không khỏi cảm thấy hoài niệm kiếp trước của mình, suy nghĩ miên man một hồi hắn nhìn lại thỏ nướng cảm thấy nó thiếu cái gì đấy. Nhìn chầm chầm vào thỏ mập đang chín dần một lúc Kha La vổ trán của mình một cái, đùng Nguyên lực của bản thân truyền vào trong thỏ mập đang chín dần...
Không sai biệt lắm thời gian trải qua gần nữa canh giờ, thỏ mập cũng đã chín vàng tỏa ra hương thơm ngào ngạt làm cho bất cứ tên kén chọn thức ăn nào chỉ cần ngửi một ngụm cũng nước miếng chảy ba thước. Nhìn thành quả của bản thân mình Kha La không khỏi hài lòng gật gật đầu, nắm lên thỏ nướng lóe lên một cái hắn đã biến mất khỏi vị trí vừa nướng thỏ mập vừa rồi không để lại một ba động không gian cùng một tia khí tức nào, phản phất như hắn không có tồn tại giống như.
Khi vừa xuất hiện bên trong Thứ Linh Xa trong nháy mắt đó Kha La chỉ cảm thấy bản thân đã đi vào nhầm pháp khí, bởi vì trước mắt của hắn chính là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, làn da trắng hồng phấn nộn. Dung nhan xinh đẹp vũ mị thần thái lười biến lạnh nhạt, mày liễu hạnh mâu, muỗi ngọc tinh tế, môi anh đào đỏ mọng ướt át cùng nhau kết hợp trên gương mặt trái xoan tạo cho người ta khinh diễm tuyệt đối khi nhìn vào. Mái tóc dài đến chân suôn mượt cùng thân hình đầy đặn đẩy đà mười phần dụ hoặc, chỉ mặt trên thân một kiện sa y mỏng manh như ẩn như hiện mà che đi bộ vị trên quan trọng trên thân, nhưng dù vậy hắn cũng có thể nhìn đến song phong to tròn cao cao vểnh lên to lớn ngạo nhân, eo nhỏ thon gọn thắc lại mượt mà uốn lượn, kiều đồn to tròn đầy dặn ưu nhã vươn lên thu hút ánh mắt nam nhân tuyệt đối, đùi ngọc kép chặc không lộ ra một khe hở. Hai chân thon dài ưu mỹ như ngọc tác điểm xuyến là một đôi bàn chân nhỏ nhắn cùng những ngón chân như châu ngọc sắp xếp tinh mỹ trong trắng lộ hồng, khí chất lạnh nhạt nhưng lại mười phần cao ngao đang lười biến đang dùng tay gối đầu nằm trên trường ỷ, bày ra một tư thái đầy dụ hoặc.
Kha La không thể tin những gì mà bản thân đang nhìn thấy, chỉ không tới một canh giờ mà cái vưu vật này khí chất đã thay đổi đến như vậy rồi. Nhìn Chiêu Quân thêm một vài lần ghi nhớ thật kỷ tư thái của nàng vào đầu hắn mới dẹp loạn tà hỏa trong lòng rồi cầm lấy thỏ mập đã nướng chín đưa cho nàng nói.
-Chiêu Quân nàng làm ta thật bất ngờ a...
-Hừ.
Tiếp lấy thỏ nướng trên tay của Kha La, nghe hắn nói như vậy Chiêu Quân không khỏi kiều hừ một tiếng rồi ném cho hắn một cái bạch nhãn, xem hắn như người vô hình từ tốn mà xé thịt thành từng miếng nhỏ bắt đầu ăn.
Chiêu Quân tuy bày ra một bộ không quan tâm gì đến hắn nhưng trong nội tâm lại loạn thành một đống, suy nghĩ của nàng chỉ quanh quẩn xung quanh Kha La. Chiêu Quân vừa ăn vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ khi nàng thức tỉnh đến nay, tuy bị Kha La ăn hết đậu hủ của nàng trừ trên xuống dưới nhưng nàng lại không cảm thấy bài xích những lần hắn “bị động” ăn đậu hủ của nàng mà lại cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ khi ngồi trong lòng hắn...
Chiêu Quân vừa miên man suy nghĩ vừa ăn như thế đến khi nàng ăn xong mới dừng không suy nghĩ nữa, mỹ mâu của nàng chớp chớp nhìn lại Kha La nở một nụ cười thỏa mãn nói, không quên vỗ vỗ vị trí kế bên người của nàng.
-No rồi, ngồi đây đi.
-...
Kha La nhìn biểu tình thỏa mãn cùng nghe nàng nói như vậy không khỏi treo lên tiếu dung, ngồi ngay vị trí mà Chiêu Quân đã chỉ định tiếp lấy xương thỏ nướng mà nàng đã ăn hết thịt dùng một đạo hỏa nguyên sử lý.
Nhìn Kha La làm theo lời mình nói Chiêu Quân không khỏi bất ngờ một chút, nàng thích thú “khanh khách” cười lên hai tiếng rồi lựa một vị trí thoải mái nhất ngồi vào lòng Kha La tựa vào ngực hắn. Thu hết một loạt hành động cùng thần thái của Chiêu Quân vào trong mắt, huyết mâu của Kha La không khỏi hiện lên một vòng thích thú. Kha La như làm ảo thuật mà lấy ra một chiếc khăn nhỏ nắm lên ngọc thủ thon dài tinh tế mềm mại không xương của Chiêu Quân, cẩn thận cùng nhẹ nhàng mà lau đi dầu mở từ thỏ mập nướng mà nàng vừa ăn đã dính lên.
Nhìn Kha La như thế ôn nhu cùng quan tâm, Chiêu Quân không biết suy nghĩ cái gì rồi nhìn hắn nói.
-Kha La huynh là nam nhân đầu tiên ta nhìn thấy khi chuyển thế, là nam nhân đầu tiên nhìn thấy thân thể ta, là nam nhân đầu tiên chạm vào người ta, là nam nhân đầu tiên làm tâm của ta cảm thấy không bài xích, là...
-Suỵt!
Nghe đến câu thứ tư của nàng Kha La đã dùng ngọn tay mình ra hiệu cho nàng dừng lại, khi nàng dừng lại hắn bắt đầu nói.
-Chiêu Quân ta biết ý nàng muốn nói là gì, nhưng nàng có nguyện cùng...
Chiêu Quân cũng không phải là một nữ nhân ngốc, nên lời nói của Kha La còn chưa có nói hết nàng đã dùng ngón tay ngăn lại hắn, ném cho Kha La một cái bạch nhãn kiều hừ một tiếng rồi nói.
-Hừ! Tiện nghi ngươi.
-...
Nghe lời nói của nàng, Kha La không khỏi treo lên tà tiếu huyết mâu đầy trêu chọc nhìn Chiêu Quân nói.
-Tiện nghi là như thế này sao.
-A..Ân...
Kha La nói xong chưa để cho Chiêu Quân tiêu thụ lấy lời nói của hắn thì ma thủ đã phủ lên nhũ phong to lớn ngạo nhân của Chiêu Quân cách một tần sa y mỏng manh gần như trong suốt mà nhẹ nhàng xoa * làm tiểu nữ nhân nhà người ta kêu lên một tiếng.
Khi đã hiểu được lời nói của Kha La là gì thì ném cho hắn cái bạch nhãn, dùng tay cố gạt tay hắn ra giọng hâm dọa nói.
-Hừ! Cẩn thận tay heo ăn mặn của huynh, không là ta sẽ chém rơi nó...
-Hắc hắc...
Nghe lời hâm dọa của nàng Kha La cũng không có rút tay ra tiếp tục xoa * châm chú cảm nhận hai luồng mềm mại rắn chắc của Chiêu Quân, nội tâm Y Y nghĩ “hắc hắc, nàng sai rồi ta là Hồ Ly không phải Trư...”. Kha La một tay thì làm loạn trên nhũ phong của Chiêu Quân, tay còn lại cũng không có an phận mà đặt lên đùi ngọc thon gọn xăn chắc của nàng vuốt ve, ánh mắt tìm đánh tiếu ý ẩn hiện mà nhìn Chiêu Quân giọng đầy cảm khái trêu chọc nói.
-Hắc hắc.. Xúc cảm thật tốt...
-Huynh...huynh...
Nghe lời nói lưu manh cùng ánh mắt tìm đánh của Kha La nàng thật muốn vung tay lên phiến hắn một cái cho hắn bay đi thật xa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nàng không khỏi bất đắc dĩ mà thở dài lắp bắp nói. Bởi vì ý nghĩ của nàng vừa lóa lên đã cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng ẩn hiện trong cơ thể hắn toát ra, cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng ấy Chiêu Quân không khỏi khí muốn nổ phổi than trời trách đất không thôi.
Trong nội tâm của nàng ê ẩm nghĩ “ Lão tặc thiên, có còn thiên lý hay không một nam nhân lớn lên dài đến xinh đẹp như vậy tu vi còn kinh khủng không hợp thói thường nữa là sao, nhưng mà nam nhân như thế lại là người của ta...”. Khi nàng vừa tự an ủi bản thân mình xong thì một cảm giác tê tê dại dại như một dòng điện đã từ nhũ phong mềm mại ngạo nhân truyền ra chạy khắp cả thân thể của nàng, chưa kịp thích ứng với cảm giác tê tê dại dại vừa rồi thì một cảm giác tê dại khác đã từ hạ thân truyền khắp cơ thể nàng.
..............................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.