Hộc, hộc.
Đỗ Phong mệt mỏi, hơi thở dồn dập hướng phía cổng trường đi tới.
Lúc này cổng trường đã đóng, chỉ có một người đàn ông trung niên là đang đứng đấy mà thôi.
"Đỗ Phong!!! Sao con đến muộn vậy?"
Khi thấy Đỗ Phong đến, người đàn ông vội tiến lại gần lo lắng hỏi han.
Người đàn ông này tên là Hùng, là bảo vệ làm ở ngôi trường này đã được một thời gian, dù tuổi tác đã đủ điều kiện nghỉ hưu nhưng ông không về, bởi hiện tại ông không có con cái, tự thân một mình kiếm ăn, sợ ở nhà không có tiền sinh hoạt nên mới phải cặm cụi đi làm bảo vệ.
Ông Hùng quen Đỗ Phong cũng trong một lần tình cờ, bắt gặp đứa bé này bị bạn bè trong trường bắt nạt, nên ông đã ra tay giúp đỡ, từ lúc đấy hai bác cháu mới gọi là thân nhau.
Sau khi biết bố Đỗ Phong mất tích, ông cũng coi đứa bé này như con của mình, bởi người có tuổi, không có con cái nên cảm thấy cô đơn, vừa hay thấy Đỗ Phong như vậy, sinh lòng quý mến.
Theo cái nhìn của ông Hùng, thằng bé này ngoài việc học kém ra, thì cái gì cũng tốt, chỉ là nhút nhát mà thôi.
"Đưa xe đây, bác dắt vào cho, đi muộn như vậy thằng cha Minh nó đì mày chết, con ạ!" Ông Hùng lo lắng hướng Đỗ Phong quở trách.
Tuy là quở trách là vậy nhưng trong lòng Đỗ Phong lại cảm thấy có chút ấm áp.
"Bác không phải lo đâu, dù gì từ trước tới nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-bien-than-ta-bien-nhan/2851802/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.