Chương trước
Chương sau
"Sử dụng Phệ Hồn Pháp hướng nó cắt nuốt, xong phân một tia thần hồn thế vào chỗ cũ" Bạo Vương tiếp tục hướng dẫn cho Đỗ Phong phải làm gì tiếp theo.

Sau khi thôn phệ xong ấn kí, Đỗ Phong dựa theo y nguyên lời Bạo Vương chỉ bảo mà làm, không mất bao lâu hắn cũng hoàn thành việc đánh dấu ấn kí bản thân lên chiếc vòng.

Cả vùng không gian tăm tối bỗng vụt sáng, cả không gian đen ngòm, trống rỗng vừa rồi đã thay đổi thành một vùng đất rộng lớn, xung quanh đồi núi trập trùng, phía trên đỉnh đầu là một bầu trời trong xanh, tuy không có mặt trời nhưng ánh sáng nơi đây vẫn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.

"Đây là..." Đỗ Phong ngỡ ngàng nhìn toàn bộ khung cảnh trước mặt, hiện tại đang phiêu phù trên không trung, ánh mắt hắn có thể nhìn thấy toàn bộ đại địa.

Tiểu không gian gì chứ? đây rõ ràng là một thế giới thu nhỏ a!!! Đỗ Phong kích động gào thét trong lòng.

"Có gì kinh ngạc? Đạo tổ còn sáng tạo cả ra vũ trụ, cái thứ nhỏ bé này thì có gì mà choáng ngợp? Nhanh làm quen rồi ra ngoài cứu người đi! Không chúng chết hết bây giờ."

Bạo Vương hối thúc Đỗ Phong. Đối với hắn, cái tiểu thế giới này có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng việc cứu người là rất quan trọng.

Bạo Vương có thể cảm nhận được, thiên đạo nơi đây rất coi trọng nhân loại, chỉ cần cứu được càng nhiều người, công đức càng vô lượng.

Cái này không chỉ tốt cho Đỗ Phong bản thân, mà Bạo Vương bên cạnh cũng được hưởng ké chút thịt, tuy không được nhiều nhưng như vậy cũng tương đối khá rồi, vừa đủ cho hắn an dưỡng thần hồn.

Nghe được Bạo Ngược nhắc nhở, Đỗ Phong mới sực nhớ ra còn có một đám người đang gặp nguy hiểm, chờ hiệp sĩ mặt nạ như hắn tới cứu đây.

Không nói nhiều, Đỗ Phong gác lại việc khám phá tiểu thế giới, hướng ngoài tỉnh lại.

Sử dụng vòng không gian, Đỗ Phong thu hết toàn bộ dao kéo, những thứ hữu ích vào trong tiểu thế giới.

Để đảm bảo, tránh cho việc bị người khác phát hiện bí mật về vòng không gian, Đỗ Phong còn lấy tạm chiếc balo da bò đeo phía sau người, tay cầm thương tự chế.

Như vậy khi hắn từ trong không gian lấy ra đồ đạc, mọi người sẽ nghĩ hắn lấy ra từ trong túi balo, và không tò mò quá nhiều về hắn.

Vì để đề phòng trường hợp khẩn cấp, phải dùng đến biến thân, trên quãng đường đi tới điểm có tiếng súng, Đỗ Phong đã tiến vào một quán chuyên mặt nạ lấy cho mình một chiếc mặt nạ hoá trang Halloween hình khung xương sói.

(Hình minh họa)

Quấn áo cũng rách nát hết nên Đỗ Phong liền thay cho bản thân một bộ chuyên dụng leo núi ở ngay gần đó.

Bộ quần áo leo núi không những bên ngoài cách ẩm mà bên trong lại khá thoáng khí, chất liệu co giãn phù hợp với việc vận động liên tục.

Xong xuôi Đỗ Phong mới theo đường lớn phóng đi, vì đã qua cải tạo của hỗn độn trùng, cơ thể Đỗ Phong lúc này nhẹ như gió, thân pháp uyển chuyển mà lướt đi.

...

Bụp!

Cảm nhận một lực lớn áp lên vai, Vũ giật mình vội hướng súng về sau toan bóp cò.

Khi thấy người tới là Hoàng, tên nhóc này mới thở phào một hơi, bỏ tai nghe ra mà hỏi.

"Đội trưởng, có chuyện gì thế?"

Nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng nghiêm nghị, kèm theo trong đó là sự tức giận, Vũ bỗng chột dạ, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Mọi người đang phải vật lộn với lũ quái vật ngoài kia, còn cậu thì trốn trong đây hưởng thụ nhảy nhót? cậu muốn chết sao???" Hoàng tức điên, hướng tên nhóc này mắng lớn.

Vừa rồi hắn vì lo cho an nguy của Vũ, vội vàng rời đi vị trí để tìm tên nhóc này, ấy vậy mà phát hiện tên khốn này không chịu nghiêm trang cảnh giới, lại đi quanh quẩn trong một cửa hàng smartphone, đang nhảy tung tăng theo nhịp nhạc, nếu lúc này có trùng tử xuất hiện, khả năng cao tên này đã chết rồi, may người tới là hắn.

Hỏi sao hắn không điên cho được.

"Đội, đội trưởng a! Anh đừng đùa em, quái vật từ mấy hôm nay không xuất hiện, vừa rồi di chuyển cũng đâu có con nào..."

Còn đang nghĩ rằng đội trưởng hù mình vì tội rời vị trí thì bỗng điện đàm vang lên những tiếng nói khiến Vũ có chút rùng mình sợ hãi.

"Đội trưởng!!! Mau rút lui a, quái vật quá nhiều. Đồng chí Tuấn vì ngăn cản lũ súc sinh đã bị vây vào trong, sống chết không rõ!"

Đầu bên kia, Minh Thái hướng về phía điện đàm thông báo tình hình, không quên bắn trả lũ trùng tử đang tiến lại gần.

Các học sinh thì sợ hãi chạy tán loạn, không ra trận hình, chỉ có người bạn học sinh lúc trước nhắc nhở nhóm Hiếu Lộc là bình tĩnh cùng Minh Thái bắn yểm trợ.

Nghe được báo cáo từ Minh Thái cùng tiếng các học sinh la hét, Hoàng chỉ lườm Vũ một cái, hướng phía ngoài lao đi, Vũ cũng theo sau hướng ra ngoài không một lời ho he.

Tình cảnh lúc này không hề khả quan chút nào, xung quanh toàn là quái vật đang nhanh chóng tiến lại đây, uy lực của súng ống tuy mạnh nhưng không thể giải quyết được một lượng lớn trùng tử cùng lúc, nếu lúc này có một khẩu súng cối hoặc phun lửa thì may ra giải quyết được vấn đề nan giải này.

Nhóm Hoàng và Minh Thái cũng đã hội tụ vào với nhau, nhìn cả hai phía đầu phố đều là quái vật, không còn đường trốn, Hoàng mới hướng mọi người ra lệnh.

"Tất cả vào trong toà nhà này, Vũ đi trước dò xét, Minh Thái anh cùng tôi cản lũ súc sinh này ngoài cửa!"

Hoàng chỉ tay về phía một toà nhà nghỉ nằm ngay đối diện, nhanh chóng hướng vào trong đi tới, các học thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Vũ đi trước dò xét tầng trên, đưa các học sinh đến chỗ an toàn, Hoàng cùng Minh Thái chặn tại cầu thang, hễ còn nào thò đầu vào là sẽ bị hai người bắn cho nát bét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.