Chương trước
Chương sau
Oanh!

Sau khi quyết định phá cửa, Đỗ Phong liền tung ra một cú đấm mạnh mẽ lên cánh cửa cuốn trước mặt, tiếng vang mạnh mẽ làm cho lũ trùng gần đó nháo nhác lao tới.

Nhìn thấy một lượng lớn Trùng Tử, khoảng đâu đấy hai trăm con, Đỗ Phong cũng chẳng muốn chơi với chúng, hắn muốn nhanh chóng xử lý, rồi đi vào cửa hàng lấy hạt giống sau đó còn đi đến nơi khác.

Cầm lên cây Trấn Ma Thương, Đỗ Phong cùng Đại Minh hướng lũ trùng phóng tới.

Sức mạnh bá đạo từ cơ thể Đỗ Phong kết hợp với độ dài, rắn chắc của cây thương, y dễ dàng tiến vào trọng tâm đội hình địch, một quét quạt ngang, lượng lớn Trùng Tử dãy chết.

"Quả nhiên, có vũ khí thuận tay, ra chiêu cũng uy lực hơn nhiều!" Đỗ Phong thích thú, cầm Trấn Ma Thương múa không rời tay, càng múa, hắn càng cảm thấy phấn khích vô cùng.

Từng sợi thương ý cũng theo những động tác của hắn mà quán thâu vào trong, hết đâm rồi lại thọc, hết thọc rồi lại gạt, cứ liên tục như vậy, như đưa hắn vào đại ngộ thương pháp.

"Tên này đúng là kì tài..." Trong thức hải, Bạo Vương không tiếc lời mà khen ngợi vài câu.

Trong Trấn Ma Thương, tiểu Ma thương cũng theo sự đốn ngộ của Đỗ Phong mà tiến vào trạng thái hoà nhập với hắn.

Lúc này, Đỗ Phong cảm giác như cây thương mà mình đang cầm là một bộ phận trên cơ thể vậy, không thể rời thân.

Cũng chẳng mất bao lâu, Đỗ Phong cũng từ trong trạng thái đốn ngộ tỉnh lại, xung quanh hắn lúc này toàn là xác trùng chất đống, tất cả đều là của Trùng Tử.

Đang có ý định thu chúng vào tiểu thế giới thì bỗng Đỗ Phong phát hiện ra có một ánh mắt đang chăm chú nhìn nơi đây, dựa vào cảm nhận của trùng tộc, trực giác của sát thủ, hắn có thể đoán tám đến chín phần ánh mắt này là từ phía trên tầng của toà nhà buôn bán cây giống.

Đôi mắt híp lại, Đỗ Phong thầm nghĩ: "Trong này còn người sống..."



Quả như Đỗ Phong phán đoán, chẳng mấy chốc, cái cánh cửa đang đóng im lìm trước mặt đã tự động mở lên, phía trong đang đứng hai thân ảnh, một người đàn ông và một người phụ nữ.

Người đàn ông thì trông to con, mập mạp, khuôn mặt tròn vo nhẵn bóng, mỗi nhịp thở đều khiến hai khối cầu trước ngực rung lắc chuyển động, nhìn gã đàn ông đang thở hổn hà hổn hển, mồ hôi tuôn ra như tắm là Đỗ Phong cũng đoán ra vài phần, hẳn là tên này mới từ tầng trên chạy xuống, nên mới trông tàn tạ thế này.

Còn người phụ nữ thì khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp, thân thể cao ráo, đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ bó sát, quai áo thì trễ một bên, hơi lộ cặp nhũ phong trắng muốt, thi thoảng còn lấp nó chút nhũ hoa điểm đỏ, chính tỏ người phụ nữ này không hề mặc áo lót, còn chân váy thì chỉ dài quá mông khoảng mười phân, từ đây Đỗ Phong vẫn có thể nhìn thấy nội y hoa ren bên trong thấp thoáng, vừa hay để lộ ra ngoài là cặp đùi thon dài trắng bóc không vết muỗi đốt, vừa nhìn thôi đã khiến người khác phải nóng bức, rạo rực trong lòng rồi.

Với cái bộ dạng lôi thôi, lại có chút phong tình vạn chủng này của người phụ nữ, Đỗ Phong cũng đoán được hẳn là ả mới ngủ dậy, nhìn đôi mắt còn bên nhắm bên mở là Phong cũng biết được phần nào.

Nếu đổi lại trước đây, chắc chắn hắn sẽ phấn khích mà cố nhìn trộm thêm vài lần để thoả mãn con mắt, nghĩ đến nhục dục thì thằng đàn ông nào chả khoái? Nhất là tuổi trẻ nhiệt huyết như hắn!

Nhưng hiện tại lại khác, sau khi cắn nuốt tà niệm của ông Hùng, một sát thủ khét tiếng, Đỗ Phong cũng không có quá nhiều cảm xúc khi nhìn thấy cái cơ thể gợi cảm này.

Vì trong trí nhớ của ông Hùng, Đỗ Phong còn chứng kiến được nhiều mỹ nhân tuyệt sắc hơn thế này nhiều, không những phong tình vạn chủng mà còn đẫy đà phong quang, cỡ như hoa hậu cũng chỉ nằm ở mức thang 8/10 mà thôi, và tất cả cũng chỉ là tình lữ nhỏ của ông Hùng trên toàn thế giới.

Nên khi thấy người phụ nữ này, tiểu Đỗ Phong cũng không thèm tỉnh dậy.

"Người anh em, mau vào trong! Bên ngoài có quá nhiều quái vật nguy hiểm!" Lý Minh Triết giả bộ sợ hãi, hướng Đỗ Phong kêu gọi.

Lý Minh Triết là biết thừa lũ Trùng Tử đã bị người thanh niên trước mặt này giết sạch, nhưng vẫn phải vờ như không biết, làm vậy là để cho đối phương nghĩ rằng mình là người tốt, từ đấy có thêm sự thiện cảm, dễ dàng nói chuyện.

Dù biết người đàn ông trước mặt này đang là giả bộ, nhưng Đỗ Phong cũng không thèm để ý, hiện tại mục tiêu chính của hắn là lấy lượng lớn hạt giống, sau đó rời đi.

Nếu họ có ý định rời chỗ này, tiến tới nơi có nhân loại sinh sống thì hắn cũng không tiếc chút thời gian, sẵn sàng đưa hai người này tới cục cảnh sát, hiện nhóm người của Hoàng đang trấn giữ.

Theo chân hai người này, Đỗ Phong cùng Đại Minh tiến vào bên trong, khi thấy một người một chó đã tiến vào, Lý Minh Triết mới nhanh chóng ấn chiếc điều khiển, hạ tấm cửa cuốn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.