Bạch Tiểu Hổ nhận ra một vòng người, không, nói chính xác là dựa vào thanh âm phân biệt ba bốn con hổ cái trưởng thành trước mắt. Mẹ của bé hổ nhỏ đón nhóc về, khuôn mặt Trình Thiên Châu cuối cùng cũng tốt hơn chút, nói: "Cô, con đưa bạn con đi dạo tiếp đây."
Đối phương lộ ra thần sắc ý vị thâm trường: "Đi đi đi, cô chờ tin tức tốt của con."
Trình Thiên Châu dưới ánh mắt hoang mang của Bạch Tiểu Hổ có hơi quẫn bách, túm lấy cổ tay cậu đi ra ngoài, không được hai bước lại mạnh mẽ quay đầu lại chỉ vào Nghiêm Hãn Thành cũng muốn chuồn đi: "Dì khó có dịp gặp mặt, anh lại nhàn rỗi như vậy, không bằng bồi lão nhân gia đi."
Nghiêm Hãn Thành:???
"Yo, Tiểu Hãn Thành, con cũng tới đây cho dì xem nguyên hình nào."
Nghiêm Hãn Thành chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, giống như bị lột một tầng lông thú.
Kỳ thật Bạch Tiểu Hổ còn luyến tiếc hổ nhỏ kia, nhưng dưới sự chú ý của trưởng bối Trình Thiên Châu lại có cảm giác mình như Alexander, đảnh phải rời đi theo.
Đường núi không dễ đi, Trình Thiên Châu hiện ra nguyên hình, cõng Bạch Tiểu Hổ nhảy xuống sâu trong sơn cốc.
Thành phố Trường Lâm nằm ở phía Nam, giáp biển dựa núi, quanh năm nhiều mưa nhiều nắng. Dù là trong mùa đông thì rừng núi vẫn còn xanh, đầy dấu vết của động vật nhỏ. Bạch Tiểu Hổ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con sóc chuột nhanh chóng chui vào hốc cây. Theo ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất, núi rừng càng lúc càng rậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hit-ho-lon-khong-em/505003/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.