Lúc xế chiều Bạch Tiểu Hổ dọn nhà, luôn cảm thấy phòng ngủ ít đi cái gì đó, nhưng lại không thể lập tức nói ra lạ chỗ nào. Mãi đi khi cậu quét ra được từ dưới gầm giường một con hổ bông, mới ý thức được gấu bông của mình biến mất.
Bạch Tiểu Hổ nghi hoặc liếc nhìn tủ đầu giường của mình, không biết sao có thể chạy xuống dưới gầm giường thế này. Cậu bình thường dọn phòng cũng sẽ quét dưới gầm giường, vậy nên gấu bông không dính bụi chút nào. Bạch Tiểu Hổ vỗ vỗ, đem nó trả lại trên tủ đầu giường.
Buổi tối lúc Trình Thiên Châu lại vào phòng ngủ của Bạch Tiểu Hổ, liếc mắt thấy con hổ bông hả rộng miệng trên tủ, đuôi đang vung vẩy đình trệ trong chốc lát, mới như không có chuyện gì xảy ra mà nhảy lên trên giường.
Tìm vị trí thật tốt nằm xuống trên giường, Trình Thiên Châu khoanh hai chân trước, vùi vào ngực, ngửa đầu ánh mắt thâm trầm nhìn con hổ bông bộ dạng ngu ngốc kia, đuôi phía sau có chút buồn bực vung qua vung lại.
Bạch Tiểu Hổ ngáp một cái, bò lên giường lướt qua lưng Đại lão hổ nằm xuống, hỏi: "Cậu thích con hổ bông này hả? Sao nhìn chằm chằm?"
Chòm râu màu trắng của Trình Thiên Châu run lên: "Tôi thấy nó cũng cũ rồi, sao còn giữ, ai đưa?"
Bạch Tiểu Hổ vừa đến mười một giờ là mệt rã rời, mắt đã bắt đầu mơ hồ. Câu suy nghĩ, vậy mà không nhớ nổi con hổ bông này từ đâu mà đến.
"Tôi cũng không nhớ rõ...nhưng..." trong mắt Bạch Tiểu Hổ lộ ra tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hit-ho-lon-khong-em/504977/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.