Trầm mặc, yên tĩnh.
Hai giây sau, Lâm Hạo nằm bên cạnh phồng má như con cóc, vô cùng đau đớn nện xuống đất: "Lão đại, mau hôn người ta đi!!"
Bạch Tiểu Hổ: "..."
Trình Thiên Châu: "..."
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, ánh mắt xem Lâm Hạo không khác gì xem đứa thiểu năng, à không, là xem thi thể đứa thiểu năng.
Trình Thiên Châu yên lặng hít sâu một hơi, anh buông tay đang đỡ gáy Bạch Tiểu Hổ ra chống trên mặt đất, đùi phải thúc lên, mang theo Bạch Tiểu Hổ đã hóa đá đứng dậy.
Xác định Bạch Tiểu Hổ đứng vững, Trình Thiên Châu xoay người, ở trên cao nhìn xuống Lâm Hạo còn đang ngồi đó, mặt bị một tầng bóng tối bao phủ.
"Lão, lão đại..." Vô tri không sợ như Lâm Hạo lúc này cũng cảm thấy một tia không ổn chết đến nơi rồi.
Trình Thiên Châu giơ chân lên, một giây sau, nương theo một tiếng hét thảm, cả người Lâm Hạo như cá muối phun máu, khom người bị đá vào bể bơi, bắn nước tung tóe.
Bạch Tiểu Hổ bị động tĩnh này làm sợ tới mức quên mất xấu hổ vừa rồi, gợn sóng trên mặt nước đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ thấy một chuỗi bong bóng nổi lên, người thì còn chìm dưới đáy bể.
"Ừm, Lâm Hạo không sao chứ..." Trên trán Bạch Tiểu Hổ sắp nhỏ xuống mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn về phía Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu mặt trầm như nước nhìn chằm chằm bể bơi; lại chuyển tới Vu Hàng, người này thường thường theo sau chùi đít cho Lâm Hạo, kết quả Vu Hàng đột nhiên quay đầu nói cới Sở Giang: "Khí trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hit-ho-lon-khong-em/504947/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.