Lực sát thương của câu nói kia quá lớn, chỉ mười giây ngắn ngủi đã đập tan dòng suy nghĩ của Tiêu Khắc. Cả người anh trở nên đờ đẫn, mờ mịt. Ánh mắt từ trên người Thang Á Duy chuyển sang dừng trên gương mặt Chu Tội, giống như muốn xác nhận một chút, nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “… Thầy Chu?”
Đôi mắt Chu Tội nhìn anh hàm chứa rất nhiều điều, hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tình hình trước mắt khiến hắn không thể nói được lời nào. Mà dù có nói nhiều đến mấy, thì cũng không thể phủ nhận sự thực kia.
Sự trầm mặc của hắn quá tàn nhẫn, sắc mặt Tiêu Khắc rất khó coi. Trong lòng Lục Tiểu Bắc thầm than tiêu rồi, cậu chưa từng trông thấy vẻ mặt này của Tiêu Khắc.
Lần này xong phim thật rồi.
Tiêu Khắc dùng sức véo tay Chu Tội, hít một hơi thật sâu, nói: “Đi ra ngoài nói.”
Anh kéo Chu Tội ngồi vào trong xe, anh ngồi ở ghế phụ, Chu Tội ngồi ghế điều khiển. Tiêu Khắc ngồi nghiêm ở đó một lúc, sau đó mới khàn khàn cất tiếng: “Tình huống sao hả Chu Lễ Vật..”
Dưới tình huống này gọi một tiếng “Chu Lễ Vật” nghe quá khắc khoải, nói một lời có thể đập nát trái tim người ta cũng chẳng phải ngoa.
Rất bất lực, mà cũng rất đau lòng.
Đến lúc này rồi Chu Tội cũng không còn uyển chuyển tìm từ để nói nữa, hắn nói thẳng: “Á Ninh chết trên giường tôi là sự thực, lúc tỉnh dậy trên người tôi đẫm máu của người ấy cũng là sự thực.”
Gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-xam/2413218/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.