Tuy rằng ngoài miệng Tiêu Khắc không nói gì, nhưng Chu Tội tự xăm lên chân mình mấy chữ kia khiến Tiêu Khắc rất cảm động. Đó là tình cảm của Chu Tội, là quyết tâm muốn bước ra một bước, là quyết định muốn tiến đến với anh.
Tiêu Khắc cũng muốn lưu lại trên người mình thứ gì đó, để thầy Chu tự tay cất bút, mang theo nó mãi mãi, đến khi chết đi.
Nhưng không ngờ Chu Tội lại từ chối.
Lúc ấy Chu Tội nói: “Đừng.”
Tiêu Khắc có chút ngạc nhiên, hỏi hắn: “Vì sao?”
Chu Tội suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ nói: “Nói chung là đừng.”
Bởi đang gọi điện thoại nên Tiêu Khắc cũng không gặng hỏi, hơn nữa anh thật sự rất khó chịu trong người. Tiêu Khắc nằm trên giường bày ra một mặt yếu đuối của mình với Chu Tội, muốn nghe những lời âu yếm chân thành của thầy Chu.
Nhưng thầy Chu không bị dồn ép thì sẽ không nói mấy lời âu yếm đâu, Tiêu Khắc bám lấy cả buổi tối cũng chẳng nghe được mấy câu.
Trước khi cúp máy Tiêu Khắc thở dài nói: “Thầy Chu à, muốn nghe anh nói mấy lời âu yếm cũng khó quá..”
Chu Tội khựng lại, hỏi anh: “Muốn nghe gì vậy?”
Tiêu Khắc cười nói: “Tốt xấu gì cũng cho em một danh xưng chứ.”
Bình thường ở phương diện xưng hô anh cũng rất tự nhiên, bây giờ bảo anh gọi Chu Tội anh có thể gọi một loạt biệt danh, nào là cục cưng nào là tâm can nào là bảo bối…
Chu Lễ Vật hé miệng, thầy Tiêu dỗ dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-xam/2413194/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.