Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời nói của Trần Uyển Đồng, Lâm Hữu Kỳ đang bước đi liền dừng lại.

Anh xoay người, dùng ánh mắt sắc lạnh để nhìn về phía Trần Uyển Đồng rồi hỏi: “Cô vừa nói cái gì?”

Đối diện với ánh mắt của Lâm Hữu Kỳ, Trần Uyển Đồng có đôi chút sợ hãi. Nhưng cô ta vẫn cho rằng Lâm Hữu Kỳ không dám làm gì mình nên liền mỉa mai: “Tôi muốn nhắc nhở rằng anh chỉ là người được bà Lâm nhặt về mà thôi. Vì vậy, anh đừng có nghĩ rằng mình cao quý, cũng đừng có tỏ ra ngạo mạn với tôi.”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì vô cùng giận dữ.

Lúc này, Trần Uyển Đồng lại nhắc đến cả Lâm Hiểu Ninh: “Lâm Hiểu Ninh cũng là người được nhặt về nhỉ! Tôi nghĩ mình cũng nên nhắc cho cô ta biết thân phận của mình. Nếu không cô ta lại giống như anh, sống trong nhung lụa lâu ngày lại tưởng mình thật sự cao quý.”

Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ gần như tức điên lên, liền hung dữ bước về phía Trần Uyển Đồng rồi cảnh cáo: “Đừng có nhắc đến Lâm Hiểu Ninh, nếu không thì tôi sẽ cho cô phải trả giá!”

Trần Uyển Đồng thấy Lâm Hữu Kỳ vì Lâm Hiểu Ninh mà hung hăng như vậy thì cảm thấy bực mình. Lại nhớ đến ánh mắt Lâm Thế Lăng dành cho Lâm Hiểu Ninh, cô ta liền đố kỵ Lâm Hiểu Ninh được nhiều người quan tâm, chú ý.

Vì thế, cô ta ganh ghét mà nói: “Lâm Hiểu Ninh là cái thá gì chứ? Con nhỏ đó cũng chỉ là đứa được nhặt về mà thôi.”

“Mày im mồm!” Lâm Hữu Kỳ quát lớn.

Những vị khách còn lại trong nhà hàng nghe thấy tiếng của Lâm Hữu Kỳ thì liền nhìn về phía anh và Trần Uyển Đồng.

Lâm Hiểu Ninh và Lâm Thế Lăng cũng nghe thấy tiếng nên liền quay lại thì thấy Lâm Hữu Kỳ và Trần Uyển Đồng đang đứng đối mặt với nhau.

Mà Trần Uyển Đồng bị Lâm Hữu Kỳ quát thì vừa sợ vừa bực mình. Nhưng vẫn còn nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ chỉ được cái to mồm chứ không có gan làm gì mình nên cô ta lại châm chọc: “Lâm Hiểu Ninh chỉ là thứ được nhặt về. Đừng tưởng vào được nhà họ Lâm mà sướng, cũng đừng tưởng được gọi là con gái nuôi của bà Lâm thì thật sự nghĩ mình là tiểu thư nhà họ Lâm. Bà Lâm nhiều tiền như vậy, bây giờ nhặt Lâm Hiểu Ninh về thì chắc cũng chỉ xem cô ta như thú cưng mà nuôi dưỡng thôi.”

“Câm mồm!” Lâm Hữu Kỳ tức giận đến nỗi hoàn toàn mất bình tĩnh, liền hung hăng đẩy mạnh Trần Uyển Đồng.

Trần Uyển Đồng bỗng dưng bị đẩy thì la lên “A!” một tiếng rồi ngã “rầm” xuống đất.

Các vị khách trong nhà hàng thấy cảnh này thì há hốc mồm, không tin nổi Lâm Hữu Kỳ lại ra tay đẩy một cô gái như vậy. Lâm Hiểu Ninh và Lâm Thế Lăng cũng vô cùng kinh ngạc, liền vội vàng chạy về phía Lâm Hữu Kỳ và Trần Uyển Đồng.

Mà Trần Uyển Đồng bị đẩy nên nằm sõng soài trên đất. Cơ thể cô ta bị va mạnh xuống sàn nhà nên đau điếng. Đau đến nỗi cô ta không nhịn được mà chảy cả nước mắt, trông vô cùng tội nghiệp.

Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ chẳng hề có chút thương tiếc. Anh thậm chí còn phải cố gắng kìm nén cơn giận lại để không lao đến cắt lưỡi cô ta, cho cô ta không thể nào nói tiếp được nữa.



Lúc này, Lâm Thế Lăng và Lâm Hiểu Ninh đã nhanh chóng chạy tới.

Lâm Thế Lăng vội vàng đỡ Trần Uyển Đồng dậy rồi hỏi han cô ta: “Em có sao không?”

Lâm Hiểu Ninh thì chạy tới bên cạnh Lâm Hữu Kỳ rồi lo lắng hỏi: “Sao cậu lại đẩy cô ta vậy?” giọng Lâm Hiểu Ninh không hề giống như trách cứ mà giống như đang quan tâm Lâm Hữu Kỳ.

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì thấy trong lòng liền dễ chịu hẳn.

Thế nhưng, tâm trạng dễ chịu của Lâm Hữu Kỳ nhanh chóng tiêu tan. Bởi vì Lâm Thế Lăng sau khi đỡ Trần Uyển Đồng dậy thì liền tức giận, lớn tiếng: “Hữu Kỳ! Tại sao em lại đẩy Uyển Đồng?”

Lâm Hữu Kỳ nghe thấy Lâm Thế Lăng chất vấn mình thì liền gắt gỏng: “Là cô ta gây sự trước.”

Lâm Thế Lăng lại nói: “Dù Uyển Đồng có gây sự thì cô ấy vẫn là phụ nữ, thân thể yếu ớt. Em là đàn ông con trai, sao lại có thể mạnh tay với cô ấy như thế? Em ỷ vào mình có sức mạnh mà ra tay với Uyển Đồng như vậy là vô cùng đáng khinh đấy, có biết không?”

Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì lại nhớ đến lời dặn của Lâm Tuấn Trì. Lâm Tuấn Trì đã nói anh không nên sử dụng bạo lực với Trần Uyển Đồng, nếu không Lâm Hiểu Ninh sẽ nghĩ rằng anh hèn, sử dụng bạo lực với cả phụ nữ. Như vậy Lâm Hiểu Ninh sẽ không thích anh, ngược lại còn vừa sợ vừa ghét anh.

Lâm Hữu Kỳ nhớ ra chuyện này thì vô cùng hoang mang, liền vội vàng quay lại nói với Lâm Hiểu Ninh: “Cậu hãy tin tôi! Cô ta là người xấu! Vừa rồi là do tôi bị cô ta chọc tức nên mới mất bình tĩnh rồi đẩy cô ta, còn bình thường tôi không hề đối xử như vậy với con gái đâu.”

Lâm Hiểu Ninh tin Lâm Hữu Kỳ. Mặc dù bình thường anh nóng tính, nhưng cô biết anh sẽ không ỷ vào việc mình mạnh mà bắt nạt con gái. Trước đây, cô đã từng chọc anh tức điên lên nhưng anh cũng không hề sử dụng bạo lực với cô. Vì vậy, cô tin chắc rằng Trần Uyển Đồng phải làm gì quá đáng lắm thì Lâm Hữu Kỳ mới hành động như vậy.

Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng lại không tin Lâm Hữu Kỳ. Anh ta lớn tiếng: “Uyển Đồng chẳng có lý do gì để chọc tức em cả. Em đừng có lấy cớ để bao biện!”

Nghe thấy Lâm Thế Lăng nói vậy, Lâm Hữu Kỳ lại vội vàng nói với Lâm Hiểu Ninh: “Cậu tin tôi đi! Tôi thật sự không hề vô cớ mà đẩy cô ta…” Lâm Hữu Kỳ chưa nói xong, Lâm Thế Lăng đã cắt lời: “Em đừng có bao biện nữa!”

Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ bị Lâm Thế Lăng chen ngang thì tức giận, liền quay sang, quát: “Anh im đi!”

Lâm Thế Lăng bị quát thì đơ người.

Lâm Hữu Kỳ không thèm để ý đến anh ta, chỉ vội vàng quay lại cầm tay Lâm Hiểu Ninh nói với cô: “Thật sự là do cô ta nói mấy lời khó nghe nên tôi mới mất bình tĩnh rồi đẩy cô ta. Cậu tin tôi có được không?”

Lâm Hiểu Ninh vốn đã muốn nói rằng mình tin Lâm Hữu Kỳ từ vừa nãy. Chẳng qua là đang định nói thì tự nhiên Lâm Thế Lăng lại chen ngang nên mới chưa nói được. Kết quả, Lâm Hữu Kỳ không nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói gì thì lại lo lắng. Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì thương Lâm Hữu Kỳ nên liền nắm lấy tay anh rồi trấn an: “Tôi tin cậu mà. Cậu nói gì tôi cũng đều tin cậu hết.”

Nghe thấy vậy, trái tim Lâm Hữu Kỳ bỗng trở nên mềm nhũn.



Lâm Hiểu Ninh bảo rằng Lâm Hữu Kỳ nói gì thì cô cũng tin. Lâm Hữu Kỳ nghe xong thì thấy vui sướng vô cùng.

Hai mắt anh sáng rực, lại có chút dịu dàng mà nhìn Lâm Hiểu Ninh.

Lúc này, Trần Uyển Đồng từ nãy giờ đứng bên cạnh Lâm Thế Lăng vẫn luôn quan sát Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ.

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Hữu Kỳ dành cho Lâm Hiểu Ninh, lại nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh nắm tay Lâm Hữu Kỳ, Trần Uyển Đồng liền nghi ngờ: Hai người này… dường như có gì đó với nhau thì phải.

Trần Uyển Đồng nghĩ đến đây thì liền nhìn về phía Lâm Thế Lăng. Quả nhiên, Lâm Thế Lăng lại nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ.

Anh ta thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thân thiết thì trong lòng cảm thấy có chút không vui. Anh ta không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Thế nhưng, Trần Uyển Đồng lại biết rất rõ.

Trần Uyển Đồng biết rõ là Lâm Thế Lăng đang ghen. Vì thế, cô ta lại bắt đầu tức giận, trong lòng âm thầm mắng chửi Lâm Hiểu Ninh.

Sau đó, cô ta giả vờ yếu đuối rồi nói với Lâm Thế Lăng: “Anh Thế Lăng… Em đau quá…”

Lâm Thế Lăng nghe vậy thì liền quay lại nhìn Trần Uyển Đồng rồi lo lắng hỏi: “Em có sao không?”

“Em đau người nhưng chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.” Trần Uyển Đồng nói, “Bây giờ anh đưa em về nhà là được rồi.”

Lâm Thế Lăng đang định đồng ý đưa Trần Uyển Đồng về. Thế nhưng, nghĩ đến Lâm Hiểu Ninh đang có mặt ở đây, anh ta cảm thấy nếu mình đồng ý đưa Trần Uyển Đồng về thì có lẽ Lâm Hiểu Ninh sẽ hiểu lầm. Vì vậy, anh ta liền nói với Trần Uyển Đồng: “Để anh bảo trợ lý của anh đưa em về.”

Nghe thấy vậy, Trần Uyển Đồng lắc đầu: “Không! Em muốn anh đưa em về cơ.”

“Xin lỗi.” Lâm Thế Lăng xin lỗi Trần Uyển Đồng rồi vẫy tay gọi trợ lý của mình.

Trợ lý đi đến, Lâm Thế Lăng liền nói với Trần Uyển Đồng: “Chuyện Hữu Kỳ đẩy em hôm nay, anh sẽ trách phạt thằng bé thật cẩn thận. Sau đó, anh sẽ đến xin lỗi em một lần nữa. Còn bây giờ muộn rồi, để trợ lý của anh đưa em về đi.”

Trần Uyển Đồng nghe vậy thì biết rằng Lâm Thế Lăng hoàn toàn không muốn đưa mình về. Dù sao bây giờ hai người cũng là người yêu cũ nên Trần Uyển Đồng cũng không có lý do chính đáng gì để bắt Lâm Thế Lăng đích thân đưa mình về nhà cả. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta đành đồng ý để trợ lý của Lâm Thế Lăng đưa về.

Dù sao thì Lâm Thế Lăng cũng đã nói là sẽ đến xin lỗi Trần Uyển Đồng. Vì thế, cô ta nghĩ: Hôm nay Thế Lăng không đích thân đưa mình về, nhưng anh ấy sẽ đến tìm mình để xin lỗi. Như vậy thì mình và anh ấy vẫn còn có cơ hội gặp mặt riêng tư. Còn về Lâm Hữu Kỳ thì…

Trần Uyển Đồng có chút lo lắng rằng Lâm Hữu Kỳ sẽ nói với Lâm Thế Lăng biết chuyện cô ta xúc phạm Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ. Tuy nhiên, cô ta tin rằng chỉ cần mình nhất quyết không thừa nhận thì Lâm Thế Lăng vẫn sẽ tin mình. Bởi vì trước kia cô ta đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu, nhưng chỉ cần nói với Lâm Thế Lăng rằng mình không làm thì anh ta vẫn sẽ tin cô ta. Chính vì vậy nên cô ta mới dám ngông cuồng như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.