Chương trước
Chương sau
Ngày biểu diễn đến.

Bất ngờ là không chỉ có Lâm Mộng Na, mà Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì cũng tới xem kịch.

Ba người được xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Lâm Mộng Na rất muốn nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ diễn chung. Lâm Tuấn Trì cũng muốn xem xem hai người đóng vai hoàng tử và công chúa sẽ như thế nào.

Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng lại chỉ mong đợi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Hiểu Ninh ở trên sân khấu.

Mặc dù cũng muốn xem Lâm Hữu Kỳ, nhưng trong lòng Lâm Thế Lăng rõ ràng nghiêng về Lâm Hiểu Ninh hơn rất nhiều.

Lúc này, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đang ở phòng thay đồ.’

Lâm Hiểu Ninh mặc lên trên mình một chiếc đầm màu hồng xinh đẹp, được thiết kế theo chiếc đầm của nàng công chúa trong nguyên tác. Còn Lâm Hữu Kỳ mặc trang phục của chàng hoàng tử, không quên khoác thêm chiếc áo choàng màu đỏ làm tăng lên vẻ uy nghiêm, hùng dũng của một chàng hoàng tử dũng mãnh.

Sau khi thay đồ xong, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ tình cờ bước ra ngoài cùng một lúc.

Phòng thay đồ của nam và nữ ở đối diện nhau nên ngay khi bước ra ngoài, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đã nhìn thấy đối phương.

Thế là một chàng hoàng tử cao lớn, điển trai và một nàng công chúa xinh đẹp, yêu kiều nhìn nhau đắm đuối.

Thoáng chốc, hai người liền cảm thấy ngại ngùng.

Sau đó, Lâm Hiểu Ninh là người chủ động tiến về phía Lâm Hữu Kỳ để phá vỡ sự ngại ngùng đó. “Hữu Kỳ hôm nay đẹp trai thật! So với lần trước mặc comple đi dự tiệc, hôm nay cậu còn đẹp trai hơn.”

Nghe vậy, hai má Lâm Hữu Kỳ ửng hồng.

Mấy giây sau, anh mới đáp lại: “Hôm nay cậu cũng rất đẹp”

Một lúc sau.

Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đi về phía cánh gà sân khấu để chờ biểu diễn.

Lúc đi ra phía cánh gà, mọi người xung quanh nhìn thấy Lâm HIểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thì đều trầm trồ khen ngợi vẻ ngoài của hai người.

Lâm Hữu Kỳ có thể loáng thoáng nghe thấy có người khen anh và Lâm Hiểu Ninh là: “Trai xinh gái đẹp”, “Hot boy, hot girl”, “Xứng đôi vừa lứa”,...

Nghe thấy những lời khen như vậy, tâm trạng Lâm Hữu Kỳ đương nhiên rất vui vẻ. Nhưng không lâu sau đó, tâm trạng của anh liền xuống dốc nhờ những câu nói: “Anh em nhà họ Lâm đẹp ghê nhỉ!”, “Đúng là anh em có khác! Đẹp y như nhau!”,...

Lâm Hữu Kỳ thật sự vô cùng bực bội khi nghe được mấy lời như vậy. Nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, anh không muốn lớn tiếng mắng chửi người khác. Hơn nữa, thỉnh thoảng cũng nghe thấy mọi người trong trường gọi mình và Lâm Hiểu Ninh là anh em nên dần dần, Lâm Hữu Kỳ đã không còn bị kích động đến mức mất kiểm soát nữa.

Anh cũng cảm thấy tức giận đến mất bình tĩnh không phải là chuyện tốt. Người có bản lĩnh không nên dễ dàng nổi nóng, mà nên bình tĩnh xử lý mọi chuyện.

Lâm Hữu Kỳ muốn trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn nên đang học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Anh muốn trong mắt Lâm Hiểu Ninh, mình là một người đáng tin cậy.

Nhưng anh lại chưa biết rằng dù có thay đổi hay không thì trong lòng Lâm Hiểu Ninh, anh vốn đã là một người vô cùng đáng tin cậy rồi.

“Hiểu Ninh à… Cậu đẹp quá!”

Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đang ngồi cạnh nhau thì Ngô Hải Mộng và mấy cô bạn đi đến.

Vừa nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh, họ đã không ngừng khen cô xinh đẹp.

Đương nhiên, Lâm Hữu Kỳ hôm nay cũng rất đẹp. Nhưng vì tính tình anh dữ quá nên chẳng ai dám khen.



Mấy cô bạn sau khi khen xong thì liền vây quanh Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ để nói chuyện phiếm. Tất nhiên, họ chỉ nói chuyện với Lâm Hiểu Ninh, còn Lâm Hữu Kỳ thì chỉ có thể ngồi yên nghe mọi người buôn chuyện.

“À đúng rồi!” Ngô Hải Mộng nói với mọi người, “Chốc nữa tiểu thuyết [Tôi thích nam phụ] sẽ ra chương mới đấy!”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên môi Lâm Hiểu Ninh hơi cứng đờ lại.

Lâm Hữu Kỳ ngồi bên cạnh ngay lập tức phát hiện ra biểu hiện khác lạ của Lâm Hiểu Ninh nên liền hỏi: “Cậu sao vậy?”

Lâm Hiểu Ninh trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn lắc đầu, đáp: “Tôi không sao.”

Bỗng nhiên, một cô bạn lại nói: “Tô Huệ Hoa vẫn hôn mê bất tỉnh. Tác giả không phải là muốn nuốt lời, biến kết HE thành SE đấy chứ?”

Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây liền cảm thấy sợ hãi.

Bất giác, cô nắm lấy tay Lâm Hữu Kỳ.

Lâm Hữu Kỳ cảm thấy phản ứng của Lâm Hiểu Ninh vô cùng kỳ lạ nên liền nắm chặt lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cậu thấy không khỏe chỗ nào sao?”

Mấy cô bạn nghe thấy thế thì cũng vội vàng hỏi han Lâm Hiểu Ninh.

Đúng lúc này, một bạn học nhắc: “Lâm Hiểu Ninh! Sắp đến cảnh của cậu rồi, cậu chuẩn bị đi nhé!”

Lâm Hữu Kỳ liền nói với Lâm Hiểu Ninh: “Không khỏe thì không diễn nữa. Bây giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Nói xong, Lâm Hữu Kỳ thậm chí còn định bế Lâm Hiểu Ninh lên rồi đưa cô đi.

Lâm Hiểu Ninh đành phải vội vàng trấn an: “Tôi không sao đâu.” vừa nói cô vừa đứng dậy rồi xoay một vòng. Sau đó, cô mỉm cười rồi nói với Lâm Hữu Kỳ: “Thấy chưa? Tôi không sao thật mà. Cậu đừng lo lắng!”

Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh như vậy thì đã yên tâm hơn. Tuy nhiên, cảm giác lo lắng trong lòng anh vẫn còn.



Đến cảnh của Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh xinh đẹp với chiếc đầm màu hồng bước lên sân khấu, hoàn toàn thu hút được sự chú ý từ tất cả mọi người dưới khán đài.

Khán giả nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh thì đều trầm trồ khen ngợi: “Bạn đóng công chúa là Lâm Hiểu Ninh đúng không? Đẹp quá đi!”, “Đẹp thế này thảo nào được đóng vai công chúa.”,...

Lâm Mộng Na nghe thấy mọi người khen Lâm Hiểu Ninh thì rất vui vẻ, tự hào. Lâm Tuấn Trì thì lấy điện thoại chụp hình, quay video của Lâm Hiểu Ninh để chốc nữa về gửi cho Lâm Hữu Kỳ.

Trong khi đó, Lâm Thế Lăng lại đang ngơ ngẩn như bị hút mất hồn.

Ánh mắt anh ta dán chặt về phía Lâm Hiểu Ninh, trái tim anh ta đập “thình thịch”, “thình thịch”.

Mọi hành động, mọi cử chỉ của Lâm Hiểu Ninh trên sân khấu đều được anh ta ghi lại, khắc sâu vào trong tim. Anh ta cảm thấy hình ảnh nàng công chúa của Lâm Hiểu Ninh có lẽ sẽ khiến cho anh ta cả đời không quên được.

Quá xinh đẹp.

Quá rực rỡ.

Quá diễm lệ.

Bỗng nhiên, Lâm Thế Lăng nghe thấy có một cậu học sinh nói: “Lâm Hiểu Ninh quá đẹp. Ước gì cậu ấy là bạn gái của tôi.”

Nghe thấy câu này, Lâm Thế Lăng nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.

Muốn làm bạn trai của Hiểu Ninh ư?

Không thể được!



Lâm Thế Lăng chợt nhận ra mình không muốn Lâm Hiểu Ninh trở thành bạn gái của bất cứ người nào khác.

Lâm Tuấn Trì đã nói rằng anh em không cùng huyết thống yêu nhau là chuyện rất bình thường. Nhà họ Tô cũng cho phép con gái nuôi lấy con trai ruột của mình. Vì vậy, Lâm Thế Lăng cảm thấy mình và Lâm Hiểu Ninh rất có thể sẽ đến được với nhau.

Mấy ngày gần đây, Lâm Thế Lăng cũng đã suy nghĩ về chuyện tình cảm của bản thân rồi. Anh ta biết mình đã rung động với Lâm Hiểu Ninh, nhưng vẫn chưa chắc chắn tình cảm mình dành cho cô liệu có đủ lớn để phá vỡ mối quan hệ anh em giữa hai người hay không.

Tuy nhiên, vào lúc nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh bước lên sân khấu, Lâm Thế Lăng đã chắc chắn rồi.

Anh ta muốn Lâm Hiểu Ninh trở thành người yêu của mình. Anh muốn cưng chiều cô, bảo vệ cô, gần gũi với cô.

Lúc này, Lâm Hiểu Ninh ở trên sân khấu đã vô tình nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thế Lăng đang hướng về mình.

Bởi vì Lâm Thế Lăng, Lâm Mộng Na và Lâm Tuấn Trì đều ngồi ở hàng ghế đầu nên không hề khó để có thể phát hiện ra họ.

Lâm Hiểu Ninh vốn đang rất vui vẻ khi thấy mọi người trong gia đình đều đến xem mình biểu diễn. Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của Lâm Thế Lăng, Lâm Hiểu Ninh liền cảm thấy không thoải mái.

Tuy nhiên, vì đang biểu diễn nên Lâm Hiểu Ninh không thể rời khỏi sân khấu để tránh xa ánh nhìn lộ liễu của Lâm Thế Lăng được.

Đến cảnh công chúa chạm tay vào mũi kim của khung cửi, Lâm Hiểu Ninh từ từ đưa tay về phía mũi kim.

Khi ngón tay vừa chạm vào nó, Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Ngay sau đó, người đóng vai đức vua và hoàng hậu đi đến bên cạnh Lâm Hiểu Ninh rồi khóc thương.

Ánh đèn sân khấu vụt tắt.

Khoảng nửa phút sau, ánh đèn sân khấu mới bật lên.

Lúc này, Lâm Hiểu Ninh đã nằm trên một chiếc giường xinh đẹp.

Sau đó, bà tiên nhanh chóng xuất hiện rồi lấy ra cây đũa thần, đọc một câu thần chú.

Giọng nói của người dẫn chuyện vang lên: “Bà tiên đã làm phép, khiến cho tất cả mọi người trong tòa lâu đài cùng ngủ giấc ngủ trăm năm như công chúa.”

Ánh đèn trên sân khấu lại vụt tắt.

Người dẫn chuyện lại lên tiếng: “Một trăm năm sau, một chàng hoàng tử của vương quốc nọ xuất hiện…”

Ánh đèn sân khấu lại bật lên.

Chàng hoàng tử Lâm Hữu Kỳ bước lên sân khấu.

Khán giả dưới khán đài lại một phen trầm trồ khen ngợi.

“Là ai đóng hoàng tử vậy? Đẹp trai thế!”

“Là Lâm Hữu Kỳ đúng không? Cái người thành tích luôn luôn đứng đầu trong trường, khuôn mặt thì lúc nào trông cũng khó ở có đúng không?”

“Đúng là Lâm Hữu Kỳ rồi còn gì!"

"Chà! Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh đóng vai hoàng tử và công chúa ư? Trông họ đẹp đôi thật đấy nhỉ!”

Một người ở hàng ghế thứ hai nói: “Họ là anh em đấy! Có đến được với nhau đâu mà nói đẹp đôi.”

Không ngờ rằng ngay sau đó, Lâm Mộng Na lại bất ngờ quay xuống, mỉm cười rồi bảo: "Đến được với nhau mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.