Thời điểm Dương Tích vừa rời Viện nghiên cứu thì trời đổ cơn mưa. Hơi nước bốc lên mê mang như làn sương mù, ẩm ướt làm tâm tình con người trở nên bực bội.
Mấy ngày trước Dương Tích muốn xin nghỉ phép với Bộ trưởng, lão già đầu trọc kia vẫn cứ khua môi múa mép tỏ vẻ liêm chính từ chối. Lão kêu cậu gần đây đã nghỉ dưỡng bệnh quá nhiều rồi, công việc chồng chất cũng níu chân không cho cậu rời khỏi Viện nghiên cứu.
Dương Tích cũng có lý do chính đáng. Ở nơi này chỉ là một ngày thứ tư bình thường, ở quê nhà thì hôm nay chính là lễ Trừ Tịch.
Cậu muốn về nhà.
Xe bus trước sau như một chậm rì rì như ông lão 90 tuổi. Lễ Giáng sinh cậu ở trong nhà Joe dưỡng thương, sau này cọ xát vài lần vẫn không thuận lợi rời đi, về sau dứt khoát liền ở lại nhiều hơn một chút. Về tới nhà đồng hồ đã điểm 7h11, Dương Tích đẩy cửa tiến vào suýt nữa bị cảnh tượng quỷ dị trước mặt dọa sợ.
Trong nhà cực kì náo nhiệt.
Arlene chun mũi cắt một chữ “Phúc” xiên xiên xẹo xẹo, dì Shelley mặc sườn xám hoa văn mẫu đơn đang cố gắng đem thằng con trai như được tiêm máu gà nhảy nhót trên ghế sopha xuống dưới, Lambert thì dẫm lên cây thang lung lay treo một chuỗi đèn lồng. Phòng khách nguyên bản trang trí theo phong cách châu Âu nay cứng rắn bổ sung thêm chút màu sắc phương Đông, cả căn phòng ngập trong sắc đỏ làm Dương Tích nói không nên lời.
Arlene thấy cậu đang tự hỏi, quay sang chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-toi-phai-long-mot-tho-san-tien-thuong/1466058/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.