Do dự thì sẽ bại trận
Chuyển ngữ: Hoon
Chỉnh sửa: Diên
Bác sĩ đã gọi đến rồi, thôi thì đi một chuyến đi.
Đường Ngật nghĩ thế.
Cậu đứng thẳng trước bàn, ngón tay rề rà trên mặt bàn không muốn cởi đồ ngủ màu xám ra. Đôi mắt thi thoảng liếc nhìn xem đầu ngón tay có dính bụi hay không, trông có vẻ rỗi rãi nhưng thật ra là đang đấu tranh trong lòng.
Cậu không muốn đến bệnh viện thú y, cho dù trước chữ bệnh viện có hai chữ thú y cơ mà đó cũng là bệnh viện, có ai thích đến bệnh viện đâu.
Nhưng cậu phải đi, mèo nhỏ cần được khám. Nếu đã quyết định nuôi Đường Phú Quý thì cậu phải có trách nhiệm với sức khỏe của nó.
Đúng vậy, cậu phải đi!
Đường Ngật quyết định xong, dứt khoát xông về phía nhà vệ sinh – dọn bồn rửa mặt đã, dọn xong, cậu chắc chắn sẽ ra cửa.
Cậu cẩn thận cầm từng món đồ trên bồn rửa mặt lên lau sạch sẽ rồi đặt về vị trí cũ, chờ đến khi toàn bộ mặt bệ sáng như gương mới ngừng lại. Hết lý do lý trấu, Đường Ngật tiếc nuối ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị thay quần áo thì đột nhiên cậu đánh hơi thấy một mùi kì lạ nào đó.
Tầm mắt cậu nhìn về phía sinh vật sống còn lại trong nhà, ngoại trừ nó ra thì không còn ai khác.
Đường Phú Quý bày ra vẻ cảnh giác rồi bắt đầu chui vào trong góc, rúc vào chiếc giày ở tầng cuối cùng, trốn xong mới cảnh giác nhìn xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc/2873668/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.