Hôn gáy
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Nghe thấy tiếng xì xào bên cạnh, Vương Băng Ngu liếc mắt tới: “Cảo Thi Tình, cô lại huyên thuyên gì đấy?”
Tiểu Cảo bị gọi tên lập tức đứng thẳng lên, cô giơ tay: “Không có gì, là chủ nhân của Phú Quý nói muốn đến đây mỗi chiều sau khi tan làm, đúng không?”
Cô dối mình gạt người huých huých khuỷu tay sang bên cạnh, Đường Ngật không quen đối mặt với người lạ nên có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu phối hợp: “Đúng vậy.”
Trước giờ chỉ mới nghe nói ghé cửa hàng thú cưng chơi chứ bệnh viện thú y chỉ có bệnh nhân nhỏ nhà người ta thì có gì mà chơi chứ? Vương Băng Ngu nhìn sang La Chú đang im lặng không nói gì, bĩu môi: “Bệnh nhân của cậu thì cậu lo liệu đi.”
Nói đoạn, xoay người vào bệnh viện. La Chú nhìn chằm chằm vào cái balo mèo trước người Đường Ngật một lúc rồi mới nói: “Cậu muốn tới cũng được, nhưng mà thường ngày bệnh viện khá bận rộn, không có ai tiếp đón cậu đâu. Chỗ này cũng không có gì hay ho, chỉ có chó mèo tới khám bệnh thôi nên cậu chú ý đừng để mèo của cậu tiếp xúc với chúng thì hơn chứ lỡ để bị lây bệnh thì phiền phức lắm.”
“Phải ha.” Đường Ngật đã hiểu ý của La Chú, là do lúc đầu cậu nghĩ quá đơn giản, giờ nghe La Chú nói vậy cậu mới nhận ra vấn đề.
Dù có nhiều động vật nhỏ đáng yêu thì nơi này vẫn là bệnh viện, hơn nữa còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc/2873661/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.