Kẹo sôcôla nhân rượu
Chuyển ngữ: Diên
Nghe La Chú nói xong, cậu bé rơi vào trầm tư hoài nghi nhân sinh, yên tĩnh lại quay vào góc đứng suy ngẫm.
Trẻ con tám chín tuổi rất phiền phức, cho dù là ba mẹ ruột cũng có lúc thấy khó chịu. Hiếm khi thấy thằng bé yên tĩnh, mẹ nó cũng nhẹ cả người. Cô sẽ không tự đi rước phiền vào mình lúc này.
Cứ mặc Bánh Dứa không ăn không uống như vậy cũng không phải cách, không thể để nó sống dựa vào truyền dịch mãi được. Vì giận dỗi mà gầy gò sút cân, nom vừa buồn cười vừa đáng thương, còn tiếp tục như thế thì sẽ kiệt quệ mất.
Nằm viện hai ngày không có gì khởi sắc, ép buộc đút ăn thì ăn được vài miếng nhưng vẫn không ổn. La Chú đi hỏi Nhan Thanh và Vạn Chỉ xem có biện pháp nào cứu nó không, cứu một mạng chó hơn… à ừm, cứu một mạng chó.
Theo lời chủ nhân của Bánh Dứa thì thực ra hôm đấy hai con chó cắn nhau không tính là dữ dằn, chủ yếu là sấm to mưa nhỏ. Nghe tiếng gầm thì có vẻ to nhưng thực tế là còn nhát hơn ai hết, nếu không thì cũng không kết thúc nhanh như vậy, còn không bị thương gì cả.
Cho nên chuyện này đúng ra là khi đánh nhau Bánh Dứa sợ quá lùi bước trước, thế nhưng lúc hết sợ lại cảm thấy không phục, cảm thấy mình khi đó chưa phát huy tốt nên tự mình giận mình.
Nhan Thanh không hiểu: “Chó giận dỗi à? Khuyên nhủ chưa?”
“Khuyên rồi, chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc/2873600/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.