Xa nhau
Chuyển ngữ: Diên
Đường Ngật không biết vì sao Chung Ứng Hoa lại xuất hiện ở đây nhưng cậu nhớ hắn làm nghề gì, tờ rơi tuyên truyền lần trước còn dắt trên kệ sách.
Tươi cười trên mặt hơi nhạt đi, Đường Ngật bất an nhìn sang La Chú, dường như La Chú cũng không biết là Chung Ứng Hoa sẽ đến, chỉ liếc qua đại sảnh một cái rồi thôi, trên mặt không có biểu tình gì.
Im lặng một lát, La Chú vẫn quyết định nói cho cậu biết: “Một tiếng trước, Mao Mao đã trút hơi thở cuối cùng bên cạnh chủ nhân.”
Đường Ngật giật mình, nỗi buồn dâng lên trong mắt, tâm trạng tụt dốc.
Mao Mao hai mươi tuổi đã được xem là cực thọ trong đám động vật nhỏ, tuy rằng không mặc bệnh nặng nhưng không thể tránh khỏi già yếu dẫn đến suy thoái chức năng các bộ phận trong cơ thể. Từ lúc bệnh viện thú y Yêu Pet mở cửa thì dì Trác và chú Trần đã đưa nó tới kiểm tra sức khỏe rồi, La Chú tận mắt nhìn nó vượt qua từng năm.
Trước đã có vài lần Mao Mao bệnh nặng, nằm viện rất lâu. Lúc ấy cứ ngỡ nó đã không qua khỏi thì hai ngày sau nó có thể đứng dậy đi lại, khỏe mạnh bình yên được chủ nhân đón về nhà.
Có lẽ nó cũng không muốn xa chủ nhân. Mao Mao có thể kiên trì tới hôm nay, lúc ra đi có chủ nhân bên người, không chết vì ốm đau dằn vặt. Theo La Chú thì là sống thọ chết tại nhà, đây có lẽ là sự ra đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-meo-cua-cau-bi-ngoc/2873580/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.