Mặt trời chầm chậm hạ xuống. Chiếc lá vàng dứt khỏi cây, nhẹ nhàng đáp lên ngọn cỏ theo một đường cong mềm mại. Nó chưa kịp thăng bằng, một chiếc xe đạp đi qua, cái lá rung rinh rồi rơi xuống mặt đường, nằm im bất động.
Mảng trời ở phía tây vẫn còn chạng vạng, con đường băng qua cánh đồng cứ dài thăm thẳm, đằng xa tít tắp có một vài người. Làn gió mùa thu se lạnh, Lan Duy thả chậm bánh xe, hương thơm của cỏ cây vương vấn nơi đầu chóp mũi thật dễ chịu, cô ít một hơi sâu cảm thật sự tươi mát đi vào trong lồng ngực.
Duy nhìn về nơi những tia nắng chiều yếu ớt còn sót lại, trong đôi mắt màu đồng phản chiếu ánh sáng. Nhưng, nhìn kĩ lại như có một lớp sương mù che phủ.
Cô cụp mắt xuống.
Trời đã dần tối hẳn, Lan Duy đi hết cánh đồng, rẽ vào đường chính của thôn, rồi cứ đi như thế đến lúc nhìn thấy con ngõ nhỏ quen thuộc, nhà cô ở cuối ngõ.
Dừng xe trước cánh cổng sắt đã bị tróc hết sơn, thấy nó vẫn còn đang đóng chặt, Duy vô thức thở phào.
Cô gọi: "Linh ơi, ra mở cửa cho chị với."
Một cái bóng màu hồng vụt ra. "A, chị Duy về rồi!"
Bé con chạy nhanh ra cổng, hai bím tóc chào mào trên đầu cứ bay lên bay xuống. Em muốn mở cổng ra, nhưng dáng người nhỏ nhắn cố nhón chân lên vẫn không thể với đến cái khóa.
Cô mím môi, buồn cười nhìn cái chân ngắn cũn cứ nhảy nhót. Linh lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-nhu-em-da-doi-rat-lau/2625058/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.