1.Sau sự kiện Diệp Tân rời nhà trốn đi, Lâm Phi đem Diệp Tân mắng một trận, bởi vì cậu ra ngoài mà không có điện nói, đêm không về khiến mọi người lo lắng một đêm.
Quà:
Diệp Tân lúc trước chuẩn bị quà tặng cho Đoạn Châu lại bị quên lãng gần ba ngày sau đó, cuối cùng từ bên trong túi xách Diệp Tân tìm được đưa cho Đoạn Châu.
Quà là một đôi cúc tay áo.
Bởi vì Diệp Tân không biết cụ thể đi đâu mua, cho nên… Là kiếm trên mạng.
Bất quá cũng bỏ ra mấy trăm đồng của cậu.
Đoạn Châu nhận được quà vẫn rất cao hứng, lập tức liền lấy ra đeo lên. Sau đó ôm Diệp Tân hôn thật lâu.Cùng giường:Sau khi Đoạn Châu cùng Diệp Tân tốt hơn, liền bắt đầu chủ ý đem người lừa gạt đến phòng của mình ngủ.
Tuy rằng khôn lâu sau đó, hai người cũng không cùn ngủ nữa, mà buổi tối ngày hôm ấy, Diệp Tân vẫn là ngủ phòng của mình.
Đoạn Châu tự nói với mình không nên gấp, phải giữ được bình tĩnh, không muốn dọa đến cậu, mà càng nghĩ càng nóng ruột, hận không thể thừa dịp ngày nào đó cậu không ở nhà, đem đồ vật trong phòng của cậu đều đóng gói chuyển tới phòng của mình.
Cuối cùng không nhịn được, Đoạn Châu suy nghĩ cái biện pháp có chút da mặt dày ——ngủ nhờ. Trước tiên mỗi ngày buổi tối đi cọ giường Diệp Tân, cùng cậu ngủ, trước tiên chờ cậu quen rồi, sau đó sẽ đem người lừa gạt đến phòng của mình —— dù sao giường phòng mình lăn tương đối tự do, rất lạc quan a.
Lúc mới bắt đầu Diệp Tân có chút không tự nhiên, bởi vì bữa sáng kia Đoạn Châu đem người lừa gạt tới tay, bọn họ liền dùng tay thân thiết giao tiếp với nhau một chút, đến nay, Diệp Tân nhớ tới chuyện này còn cảm giác vô cùng xấu hổ.
Sau đó Đoạn Châu liền cho cậu một loại ảo giác —— cậu cảm thấy được Đoạn Châu cùng cậu chung giường nhất định là muốn phát sinh điều gì đó—— trên thực tế không phải ảo giác.
Bất quá Đoạn Châu học được nhẫn nại, hắn đối Diệp Tân nói, anh không làm cái gì, chỉ ôm em ngủ.
Buổi tối đầu tiên, cứ như vậy đi qua, buổi tối thứ hai thứ ba thứ tư sau đó cũng như vậy trôi qua, Đoạn Châu đúng như hắn nói, không làm cái gì, chỉ đắp kín chăn bông ôm nhau ngủ chung một chỗ.
Cứ như vậy bất tri bất giác, Diệp Tân thành thói quen.
Thấy thời cơ đã tới, Đoạn Châu ngày nào đó thừa dịp Diệp Tân ra ngoài đem đồ đạc thường dùng của cậu đều chuyển tới trong phòng của hắn.
Diệp Tân về nhà xong phát hiện, sau đó: …
Cậu hướng Đoạn Châu nói: Em đột nhiên phát hiện anh có chút ấu trĩ.
Đoạn Châu: …
Sau đó Diệp Tân liền ngôn ngữ bằng tay nói: Anh muốn cùng em ngủ chung, nói thẳng là được rồi, không cần… Tìm nhiều lý do như vậy. Em vẫn có chút tự giác trong quan hệ của chúng ta.
Đoạn Châu: …
Đêm đó, Diệp Tân liền chủ động đi phòng ngủ Đoạn Châu.
Đoạn Châu ôm Diệp Tân trong lồng ngực, cọ mấy lần liền sờ soạng mấy lần, cảm thán: Sớm biết liền nói thẳng, cũng sẽ không phải khách sáo.
Vừa nghĩ, còn vừa mơ màng mà sờ loạn.
Cuối cùng Diệp Tân không chịu nổi hơi vùng vẫy một hồi, thoáng tránh thoát ra ôm ấp của Đoạn Châu, Đoạn Châu lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Hắn lại đưa tay đi sờ mó Diệp Tân, nhưng cũng cảm thấy hơi bị chống cự.
Ạch… Hắn vừa làm sai cái gì sao? Vẫn là Diệp Tân thay đổi chổ ở có chút khí hậu không hợp?
Đoạn Châu đứng dậy mở đèn, muốn nhìn một chút đã xảy ra chuyện gì, kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện mặt Diệp Tân rất đỏ.
Ngã bệnh? Đoạn Châu đưa tay sờ trán Diệp Tân, hình như là có chút nóng.
Đoạn Châu nói: Đang yên đang lành sao lại sốt rồi?
Diệp Tân lắc đầu một cái, cả người càng rụt vào trong chăn. Đã vào đầu hạ, lại không sợ nóng.
Đoạn Châu đem bàn tay tiến vào ổ chăn muốn đi thăm dò thân nhiệt của Diệp Tân, kết quả tới lui lại đụng phải cái gì đã bị Diệp Tân một cước đạp trở ra —— lúc này Diệp Tân đã ở trong chăn co lại thành một đoàn.
… Hình như… Biết đến cái gì —— những ngày qua đều cấm dục thành thói quen, Đoạn Châu cảm giác mình kiếp trước nhất định là đắc đạo cao tăng, bằng không ngày hôm nay đem người lừa gạt đến trên giường mình xong, thế nào liền não giật đắp kín chăn tinh khiết ngủ đây?!
Đoạn Châu một cái liền vén chăn lên, nhìn Diệp Tân ôm đầu gối mình, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Hắn cúi người, một tay dọc theo xương sống Diệp Tân một đường đi xuống, cho đến thắt lưng Diệp Tân, cách quần pyjamas, nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu, chỉ cảm thấy Diệp Tân bị hắn mò một trận run rẩy, Đoạn Châu ghé lại bên tai Diệp Tân nói: Đêm nay anh cũng không tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ —— hơn nữa là anh châm lửa, anh sẽ phụ trách hạ nhiệt.
Diệp Tân chỉ cảm thấy lỗ tai của mình càng ngày càng nóng, mà thân thể lại theo động tác Đoạn Châu dần dần thả lỏng ra…
Sáng hôm sau, Đoạn Châu tinh thần sảng khoái, Diệp Tân… Bởi vì là lần thứ nhất tỉnh táo như vậy trải nghiệm bị đỉnh đến một điểm nào đó, sau đó cảm thấy được vô cùng xấu hổ, đến nỗi cậu rất muốn đập đầu vào tường sau đó đem ký ức tối hôm qua xóa bỏ đi.
Đoạn Châu cách chăn ôm lấy Diệp Tân, nói: Lúc này cũng đừng chạy bộ nữa.
Trong chăn Diệp Tân gật gật đầu.
Oanh Tạc: Bé thụ à, chị cũng đập đầu với em đây!!! H của tui đây???!!! Thịt của tui đâu??? Cái này còn tệ hơn cả Liễu Hạ Huệ… =.=
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]