Vương Lăng thua, hơn nữa còn thua cực kỳ thê thảm.
Từng độitừng đội quân Tần từng trong bóng tối giết ra, lần lượt thạo mà lãnhkhốc nhập vào trong chiến trường, dùng tên và mâu sắc bén tàn sát đámđạo phỉ. Vương Lăng biết trận chiến này y đã thua sạch sẽ, một chút cơhội cũng không có.
Chỉ là y thật sự nghĩ mãi không ra, Kinhman quân dưới trướng y đều thân trải qua trăm trận chiến, sao lại khôngđánh thắng được một đám chân đất chứ?
Ghìm ngựa nhìn hươngdũng đã chuyển thủ thành công, bắt đầu truy sát đạo phỉ này, trong lòngVương Lăng nảy sinh một hàn ý trước nay chưa từng có. Lẽ nào nói, ngườiTần này có pháp thuật? Trong một thời gian ngắn, mà có thể huyện luyệnđược đám chân đất này thành đội quân hổ lang?
Nếu thật là như vậy, vậy thì toàn bộ những gì mình làm trước đó, rốt cuộc có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ta không tin, ta không phục!
Vương Lăng cầm sóc đồng, gào thét như kẻ điên xông vào trong loạn quân. Mà mục tiêu của y rõ ràng là Lưu Khám đang liều mạng chém giết, cảngười đẫm máu, thương tích đầy người. Người này, chính là kẻ này đã giết rất nhiều đồng bạn của y, cho dù chét cũng phải kéo hắn ta chôn cùng.
Cũng khó trách Vương Lăng chọn Lưu Khám. Bất kể nhìn từ góc độ nào, Lưu Khám cũng rất giống là Lão Tần Nhân.
Hỏa hồng chiến câu hí lên thật dài, Vương Lăng vung sóc đâm tới, mũisóc băng lạnh sắc bén xuyên qua một gã binh sĩ đang ngăn cản y phíatrước, thế nhưng sĩ tốt đã giết đỏ mắt kia lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/174510/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.