Bài Sở ca vang lên tiêu điều lạnh lẽo động lòng ngườ.
Đối với sĩ tốt quân Sở mệt mỏi rời xa nhà lâu ngày mà nói, bài hát này ngoàiviệc khiến bọn họ nhớ nhà vô cùng, còn phát sinh cảm giác căm ghét chiến tranh vô cùng. Vốn sĩ khí cao ngất, nhưng chỉ trong một đêm, thoángchốc liền biến thành hư không.
- Đại Vương, Đường tặc hát Sở ca, đã mấy trăm binh sĩ rời khỏi doanh.
Chỉ điều quân Đường không hề ngăn cản bọn họ, để bọn họ tùy ý rời đi. . .Cứ tiếp tục như thế, vài ngày nữa, các huynh đệ e là đều muốn rời đi.
Ngồi trong quân trướng, Hạng Võ nghe Hạng Viên hồi báo, lại thờ ơ nhưkhông, khuôn mặt y có vẻ rất tiều tụy mệt mỏi. Cái này cũng khó tráchHạng Võ, khổ tâm gia nghiệp nhiều năm cũng không nói đến, hơn nữa binhsĩ bên người bị Lưu Khám dùng thủ đoạn cực kỳ đơn giản liền mất hết ýchiến đấu, y há có thể không nản lòng thoái chí? Giờ khắc nà bắt đầu cảm thấy hối hận: Nếu như Phạm Tăng có ở đây, chắc chắn có thể giải trừkiếp nạn thay y.
Chỉ tiếc, Phạm Tăng hôm nay đã biệt tăm biệt tích.
- Để bọn họ đi đi, tình huống như vậy, cưỡng ép ngăn cản, ngược lại sẽ để bọn họ căm thù, quả thực vô ích.
Nghĩ đến các huynh đệ theo Cô Vương liên tục chiến đấu ngàn dăm đườngtrên khắp các mặt trận, từ Quảng Lăng chém giết đến Cự Lộc, từ Cự Lộcchém giết đến Cai Hạ. Cô Vương thực không muốn làm khó bọn họ.
Hạng Viên do dự một chút, nhẹ giọng khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614964/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.