Chương trước
Chương sau
Dương Hổ nắm thành xe thật chặt, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng bi thảm.
- Bệ hạ!
" Bịch " một tiếng, y quỳ gối trên xe. Không chỉ có Dương Hổ quỳ xuống, toàn bộ hơn một nghìn Vệ Úy Quân Quân cũng đồng loạt quỳ gối trên đường phố.
Quân phòng thủ Hàm Dương cũng quỳ trên mặt đất, bi thảm kêu lớn hai chữ " Bệ hạ ".
Lưu Khám quát lớn:
- Mọi ngươi ở đó khóc rống làm gì, là nam nhi lão Tần, hãy theo ta đivào chém giết cẩu hoạn quan, báo thù rửa hận cho Bệ hạ!
- Giết cẩu hoạn quan, giết cẩu hoạn quan!
Vệ Úy Quân Quân thu hồi vũ khí, vung tay hô lớn.
Thoáng chốc, liền thấy Dương Hổ đứng dậy, cả tiếng nói:
- Bảo vệ Bệ hạ không tốt, thực sự là Vệ Úy Quân ta không làm tròn trách nhiệm. . .Lưu Quân Hầu, Dương Hổ nguyện thống lĩnh binh mã bản bộ, chém đầu cẩu hoạn quan Triệu Cao báo thù rửa hận cho Bệ hạ!
Mặc kệ Doanh Hồ Hợi ngốc nghếch ra sao, sau khi đăng cơ ngang ngược thế nào?
Thế nhưng Doanh Thị đã tiếp quả Quan Trung năm trăm năm, tên tuổi đãkhắc sâu trong xương cốt người Quan Trung. Doanh Tần, Doanh Tần. ..Trước họ Doanh, sau tên Tần!
Những lão Tần tâm huyết sót lại hơn bốn năm qua, lúc này theo Dương Hổ gầm rú.
- Diệt trừ cẩu hoạn quan, báo thù thay Bệ hạ!
Xoạt xoạt, Vệ Úy Quân và quân phòng thủ Hàm Dương tập hợp lại một chỗ,hóa thành dòng nước lũ trùng kích về phía phủ Thừa Tướng.
Lưu Tín ngu ngốc nhìn thấy tình cảnh này, lại có chút mơ màng.
Tại sao địch nhân lại đổi hướng?
Còn Lưu Khám âm thầm vui mừng: Từ khi khởi nghiệp tại xã Đại Trạch, đến khi hắn dựng lên nước Đường, chưa bao nói nhắc đến khẩu hiệu phản Tần.
Trong xương cốt người quan Trung, đều có cái bóng của Doanh Thị.
Chỉ có điều, có lẽ bộ tộc Doanh Thị xung quanh Tần Xuyên tám trăm dặm, sau cùng bạo phát một lần!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám cảm thấy may mắn, lại có chút tiếc nuối. Qua ngày hôm nay, Doanh Thị nước Tần sẽ trở thành quá khứ!
Tin tức Doanh Hồ Hợi bị hại, trong nháy mắt truyền khắp Hàm Dương.
Nếu như Doanh Hồ Hợi chết trong tay người Sở, có thể tình hình sẽ không thế này. . .Nhưng, y chết trong tay Triệu Cao, mà Triệu Cao lại cấu kết với Kinh Man, ý đồ bán đứng lão Tần! Liên hệ tới những hành động ngangngược của y trước đây, toàn bộ thành Hàm Dương liền trở nên sôi động.
Rất nhiều quan viên lão Tần, mang theo nô bộc ra đinh rời khỏi phủ, đánh về phía phủ Thừa Tướng.
Vệ Úy Quân dưới sự thống lĩnh của Dương Hổ, tiên phong đi đầu, sau khimất đi gần trăm người, cuối cùng cũng chạy vào cửa lớn phủ Thừa Tướng.
Xa sĩ Trung Xa phủ và Vệ Úy Quân ẩu đả thảm khốc trong phủ Thừa Tướng.
Không thể phủ nhận, những xa sĩ này thực sự rất lợi hại, bọn họ dũngmãnh thiện chiến, lấy một chọi mười. Thế nhưng bọn họ lại không ngănđược đám Vệ Úy Quân người đông thế mạnh, điên cuồng tiến lến. Luận về võ nghệ, thân thủ của Xa sĩ Trung Xa phủ mạnh mẽ hơn, nhưng Vệ Uy Quân tuy điên cuồng, lại không loạn, tiến lui rất có trật tự, đánh giết vô cùngsắc bén.
Hơn nữa, số lượng người bao vây phủ Thừa Tướng càng lúc càng nhiều, Xa sĩ Trung Xa phủ cũng cảm thất chột dạ!
Một người giết mười người không chùn tay, nhưng đối mặt với toàn bộthành Hàm Dương, đối mặt với hơn mười vạn người điên cuồng chém giết,cho dù Lưu Cự ở đây cũng phải đau đầu.
Chiến đấu giằng co khoảng chừng một canh giờ, rốt cuộc ngừng lại.
Thế nhưng khi Dương Hổ dẫn theo thân binh chạy vào nội viện, lại phát hiện Triệu Cao đã biến mất hình.
- Cẩu hoạn quan Triệu Cao đi đâu?
Dương Hổ tóm lấy một tỳ nữ xinh đẹp, lớn tiếng rít gào.
Tỳ nữ kia run run, nói:
- Trung Thừa, Trung Thừa. . .
- Trung Thừa cái gì, Trung Thừa chó má là cẩu hoạn quan, cẩu hoạn quan hiểu chưa?
- Vâng, cẩu hoạn quan nửa canh giờ trước biết tình hình không ổn, đãdẫn theo hơn mười Lang Trung lén trốn qua cửa sau ngoài hoa viên!
- Y đi đâu?
- Nô tỳ không biết, nô tỳ thực sự không biết!
- Tiện nhân!
Dương Hổ vung tay, chém xuống một kếm khiến tỳ nữ kia trở mình ngã trên mặt đất.
- Lục soát cho ta, tuyệt đối không thể để cẩu hoạn quan chạy thoát!
Lưu Khám lúc này, trong vòng vây của đám người Lưu Tín, chạy nhanh tới.
- Dương tướng quân, cẩu hoạn quan ở đâu?
Dương Hổ lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Lưu Quân Hầu, cẩu cẩu hoạn quan đã bỏ chạy!
Ánh mắt Lưu Khám đột nhiên ngưng đọng:
- Chạy tới nơi nào?
- Không rõ!
Lúc này, một gã tỳ nữ bị quân tốt truy sát ngã xuống bậc thang, vừa vặn nghe thấy Lưu Khám và Dương Hổ trò chuyện, vội vàng la lớn:
- Tướng quân, tướng quân, nô tỳ biết, nô tỳ biết cẩu hoạn quan đi đâu.
Dương Hổ vội vàng kêu đám quân sĩ ngừng chém giết.
- Cẩu hoạn quan đi đâu?
Tỳ nữ kia lúc này sợ hãi, trên mặt cắt không còn chút máu:
- Vài ngày trước đó tiểu tỳ vô tình nghe thấy Trung Thừa. . .Không, làcẩu hoạn quan và Hàm Dương lệnh. . .Không, phải là Diêm Nhạc, bọn chúngnói, phải kêu Trung Úy Quân Hà Tây Trở về. Còn nói đại thế đã mất gì đó, cần phải sớm lo liệu. . .
Sắc mặt Dương Hổ, nhất thời biến đổi.
- Trung Úy Quân?
Lưu Khám hỏi:
- Có gì bất thường sao?
- Quân Hầu, Trung Úy Quân Úy chính là đệ đệ của cẩu hoạn quan.
Tuy nói Trung Úy Quân nay không bằng xưa, nhưng thực sự là đạo nhân mãtinh nhuệ nhất Quan Trung hiện nay. Chẳng lẽ y muốn nương nhờ đệ đệ y?
Triệu Cao có hai đệ đệ, một tên công kích Mông Điềm tại Cửu Nguyên đãbị giết chết, tên khác là Triệu Thành chấp chưởng Trung Úy Quân.
Đô Úy Quân Triệu Ngải chính là con trai của Triệu Thành.
Lưu Khám lắc đầu nói:
- Khi ta vào thành, sai người canh giữ cửa thành, không có quân lệnh,bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào thành, y có thể chạy khỏi Hàm Dương sao?
Dương tướng quân, ngươi lập tức tập hợp bộ hạ củangươi, không nên sát hại nô bộc trong phủ Thừa Tướng, mà hãy tập trungtoàn bộ gia nô tỳ nữ lại. Nói không chừng, những gia nô này có thể biếtmột chút dấu vết, chúng ta tỉ mỉ điều tra nhất định có thể tìm ra nơi ẩn nấp của cẩu hoạn quan Triệu Cao.
Dương Hổ lập tức đáp ứng.
Vô tình, Dương Hổ đã trở thành thuộc hạ dưới trướng Lưu Khám.
Lúc này, Lý Tất đến thông báo, bên ngoài phủ Thừa Tướng tụ tập rất nhiều quan viên lão Tần, bọn họ muốn dò hỏi tình hình.
Lưu Khám vừa nghe, liền chau mày, nói với Dương Hổ:
- Dương tướng quân, ngươi qua đó ứng phó, còn ta ứng phó với tên cẩu hoạn quan kia?
Dương Hổ nhếch miệng cười:
- Việc này ta không thạo, ta ở nơi này, dò hỏi gia quyến phủ Thừa Tướng.
Lưu Khám gật đầu, cùng Lý Tất ra bên ngoài phủ Thừa Tướng.
Liền thấy bên ngoài phủ Thừa Tướng có rất nhiều người vây quanh, có một số mặc quan phục, còn lại đều khoác trên mình y phục gia nô.
Vừa thấy Lưu Khám đi ra, lập tức nhảy dựng lên, mở miệng nói.
Lưu Khám nghe vậy, liền chau mày, nhìn đám người trước mắt, rồi đột nhiên quát lớn:
- Các ngươi câm miệng hết cho ta.
Lời nói này giống như sấm nổ bên tai.
Trong nháy mắt, trước phủ Thừa Tướng liền im lặng như tờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.