Chương trước
Chương sau
Lúc nửa đêm, bầu trời Cự Dã trạch rộng lớn, mây đen mù mịt.
Trăng tối thì giết người, gió lớn thì phóng hỏa!
Lưu Khám ngồi trên lưng ngựa, trầm tĩnh nhìn dịch trạm Triệu Vương đìnhquan thắp đèn sang trưng, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ cô đơn.
Bạn tốt ngày xưa, hôm nay sẽ lựa chọn thế nào đây?
Mặc kệ Bành Việt không xuất phát từ nội tâm, nhưng chỉ cần một khichuyện phát sinh đúng như lời Phùng Kính nói, thì phần tình nghĩa giữa y và Lưu Khám cũng theo gió tiêu tan. Trong nội tâm tồn tại vài phần khúc mắc, sau này phòng bị lẫn nhau, tính kế lẫn nhau. . .Huynh đệ như vậy,có hay không cũng vậy!
- Quân Hầu, có động tĩnh !
Từ phía xa xa truyền đến hai tiếng chim gáy kêu, đó là Hắc y vệ Tần Đồng cảnh báo Lưu Khám.
Hai gò má giật mạnh, Lưu Khám giơ tay lên, bốn trăm kỵ quận Lâu Thươngphía sau, đồng loạt lui vào bụi cỏ, không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, vào giờ dần, bắt đầu xuất hiện một đạo nhân mã từ phía xa xa chạy tới.
Cự Dã trạch đột nhiên nổi gió lớn, tiếng gió rít gào che lấp tiếng vanghơn phân nửa. Đội quân kia đột nhiên dừng lại, Hồ Yển đột nhiên ghìmchặt chiến mã, nhìn lên chòi mát trạm dịch thắp đèn sang trưng, trên mặt hiện ra vẻ u ám lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Nhị Hắc huynh đệ.
- Hồ tiên sinh. . .
- Thấy chưa? Gã Lưu Khám kia tự cho mình an toàn, không có sắp xếp thủ vệ.
Hồ Yển nhẹ nhàng nói:
- Ta và Vương Đại công tử từng trao đổi, chỉ cần giết chết Lưu Khám,trước mặt Bái công. . .Khà khà, ta, ngươi và lão Bành xem như ghi côngđầu. Bái công chính là tâm phúc của Sở Vương, chỉ cần y nói tốt trướcmặt Sở Vương vài lời, sau này ta và ngươi sẽ ung dung ngồi hưởng vinhhoa phú quý, không cần lo lắng binh mã Hạng Lương cướp đoạt Hạ Bì.
Lý Nhị Hắc là hương nhân Cự Dã trạch, từ nhỏ đi theo Bành Việt, vì thế một lòng trung thành đối với Bành Việt.
Bên cạnh Bành Việt có hai tâm phúc, một người là Hỗ Triếp, một người là Lý Đại Hắc, cũng chính là huynh trưởng Lý Nhị Hắc.
Trong tay y có một đội nhân mã tinh nhuệ, là năm đó theo Bành Việt làmđạo tặc tại Cự Dã trạch tích góp mà thành. Bành Việt không muốn bội bạc, cũng không có nghĩa người bên cạnh Bành Việt cũng vậy. Ít nhất là gã Lý Nhị Hắc này, đã cảm thấy cần phải giết Lưu Khám.
Bởi vì, ai bảo Lưu Khám mang theo nhiều vật tư như vậy?
Lý Nhị Hắc thuộc về hạng người đậm tính thổ phỉ, nhìn thấy nhiều vật tư, đã sớm động tâm.
Nếu như trước kia, y có lẽ không dám nghĩ tới ý đồ xấu. Nhưng hiện tạiLưu Khám thực sự sắp gặp xui xẻo, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có,tâm tư Lý Nhị Hắc liền nháy động. Có thể giết chết Lưu Khám đoạt đượcvật tư, còn có thể thay Bành Việt dựng lên con đường phú quý. . .Lý NhịHắc đương nhiên đồng ý. Cho nên, sau khi Hồ Yển tìm thấy y, hai ngườilập tức phối hợp ăn ý, quyết định động thủ trong đêm.
Nghe Hồ Yển nói xong, Lý Nhị Hắc mạnh mẽ gật đầu.
Trong đêm tối, y giơ tay lên, nắm chặt nắm đấm, sau đó vung về phía trước một cái.
Mấy trăm người “ Xoạt xoạt “ trong nháy mắt tản ra, nhanh chóng nhào tới dịch trạm Triệu Vương đình quan. Lý Nhị Hắc càng lúc càng tiến tới gần, rất nhanh tiến tới cửa dịch trạm. Bên trong yên tĩnh, cửa ra vào cũngkhông có người trông côi. Y hít sâu một ngụm khí lạnh, rống lớn mộttiếng:
- Giết!
Dẫn đầu tiến vào trạm dịch.
Mấy trăm tên sĩ tốt, theo sát Lý Nhị Hắc tràn vào bên trong trạm dịch.
Thế nhưng sau khi tiến vào, Lý Nhị Hắc cảm thấy có điểm bất thường. . .
Trong trạm dịch không có bất cứ ai, trong sân chất đầy cỏ khô, hơn nữa tỏa ra mùi dầu hỏa nồng đậm.
- Không xong, bị lừa rồi!
Đôi mắt Lý Nhị Hắc co rụt lại, quay người hô lớn:
- Có mai phục, mau chóng rút lui!
Tiến vào thì dễ, đi ra thì khó. Vài trăm tên hỗn loạn khắp trong ngoàicửa trạm dịch, người bên ngoài muốn xông vào trong, kẻ bên trong lạimuốn chạy ra ngoài. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng hàng loạt tiếngrít gào vang vọng trên bầu trời, che lấp tiếng gió gầm rú.
Thương Lang tiễn, đây chính là Thương Lang tiễn!
Lý Nhị Hắc không có gì lạ lẫm đối với Thương Lang tiễn quân Tần, nghe được thanh âm này, trong lòng không khỏi có phần hồi hộp.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thoạt nhìn, trong lòng cảm giác vô cùng kinh hoàng. . .
Từng mũi hỏa tiễn từ không trung bay vào sân cỏ, có tiễn rơi xuống mặtđất, có mũi trực tiếp bắn vào đống cỏ khô. Đống cỏ khô được phủ bởi vôsố dầu hỏa, bị một mũi hỏa tiễn bắn tới, cũng đủ để dẫn phát hỏa hoạnthật lớn. Một đống cỏ khô bị cháy, tiếp đến lan tràn sang đống khác.
Hỏa tiễn như mưa, bay thấp trong nội viện, lập tức khiến trạm dịch Triệu Vương đình bốc cháy hừng hực.
Hỏa mượn gió, gió trợ uy hỏa!
Đại hỏa hợp cùng một chỗ, muốn dập cũng không thể dập được, hơn nữa lantràn rất nhanh, thoáng chốc toàn bộ dịch trạm biến thành biển lửa.
Cây cổ thụ cao ngất ngưởng trong nội viện giống như bó đuốc lớn, bốc cháy trong màn đêm đặc biệt bắt mắt.
- Rút lui, rút lui!
Lý Nhị Hắc la lớn, lại không ngờ, bên ngoài trạm dịch lúc này xuất hiệnrất nhiều kỵ quân. Những kỵ quân này không phát động trùng kích, mà vâyquanh trạm dịch, phóng ngựa chạy vòng quanh. Kỵ sĩ trên lưng ngựa cầmcung cài tên, điên cuồng bắn về phía binh lính đứng trước cửa trạm dịch.
Binh lính phía ngoài lập tức biến thành con nhím.
Những người còn lại muốn xông vào bên trong, người bên trong lại muốn chạy ra ngoài. . .
Người người chen lấn nhau, người người giẫm lên nhau. . .Tiếng kêu thảmthiết văng vẳng không dứt, Lý Nhị Hắc thoạt nhìn đau đớn như đứt từngkhúc ruột, rống lớn:
- Không nên hốt hoảng, không nên hốt hoảng. . .Chạy ra ngoài, mọi người lao ra ngoài, mở đường màu đi ra...
Cứ ở trong đình viện, khẳng định sẽ bị đốt thành tro bụi.
Lý Nhị Hắc cũng không muốn chết như vậy, nghiến răng nghiến lợi la lớn, cuối cùng giúp đám sĩ tốt ổn định hơn một chút.
Thật vất vả lao ra trạm dịch, thoát khỏi biển lửa.
Lý Nhị Hắc còn chưa kịp chỉnh đốn đội ngũ, đã thấy kỵ quân đột nhiênbiến đổi đội hình. Nếu như lúc trước nói kỵ quân chỉ đứng lộn xộn, thìsau khi biến đổi đội hình, liền biến thành nhiều đội, từng nhóm kỵ quânvậy quanh đám sĩ tốt này, tiễn bắn như mưa.
Lý Nhị Khắc gạt lông chim trên mũ ra, nghiêm nghị quát mắng:
- Cẩu Tần, không phải anh hùng! Có gan cùng ta độc đấu?
Liền nghe thấy trong đám người truyền đến thanh âm cười lớn, Lưu Khám phóng ngựa chạy nhanh như bay tới:
- Tiểu tặc ngu xuẩn, cũng dám mạo danh anh hùng? Đợi mỗ gia tới bắt ngươi!
Xích Thố hí lớn trong ngọn lửa, giống như đoàn lửa cháy mạnh, gào thét mà lên.
Lưu Khám múa Xích kỳ, chụp lấy hai tên sĩ tốt, bẻ gãy cổ ném xuống đất.Ngựa xích thố, đã đến trước mặt Lý Nhị Hắc. Côn sắt trong tay Lý Nhị Hắc chuyển động, kêu vù vù một tiếng, nhảy dựng lên đánh tới trước mặt LưuKhám. Lưu Khám lại xem như không thấy, ngựa dưới hang bỗng dưng hí dàimột tiếng, trong lúc tốc độ cao đột nhiên biến đổi bộ pháp, vừa lướtngang một cái, thân thể Xích Thố to lướn đã đánh đập vào hai tên lính,khiến chúng gãy xương đứt gân, té gã trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Lý Nhị Hắc một kích thất bại, Lưu Khám trên ngựa chuyển Xích Kỳ sang tay trái, vươn tay phải chụp lấy cổ áo Lý Nhị Hắc.
Chiến mã xoay người một cái, Lưu Khám vung cánh tay, trong nháy mắt ném Lý Nhị Hắc bay ra ngoài.
Bịch, Lý Nhị Hắc ngã té xuống đất, vừa rơi máu me chảy đầm đìa, mắt nổiđom đom, vừa đứng lên, chân đã mềm nhũn, bịch một cái, lại ngã xuốngđất.
Hai thanh đao thép sáng loáng, gách trên cổ Lý Nhị Hắc.
Lưu Khám âm trầm, quát lớn một tiếng:
- Giết hết, không tha bất cứ kẻ nào!
Hai gã Lý Tất, Lạc Giáp, là hai nhân vật quan trọng trong quân, lúc nàyrút đại đao ra, vọt tới. Khi trước bị tiễn trận bắn chết hơn phân nửa,binh linh còn sót lại thấy Lý Nhị Hắc bị bắt, đâu còn ý chí chiến đấu?Kỵ quân Lâu Thương giống như gió thổi tan mây đen: Vào lúc này, đao thép lập lòe hàn quang, nguyên một đám sĩ tốt bị chém té xuống đất, máu chảy thành sông, tứ chi bay khắp nơi.
Ta biết ngươi!
Lưu Khám đặt Xích Kỳ trên vai Lý Nhị Hắc.
Hàn ý lạnh như băng, áp bức khiến toàn thân Lý Nhị Hắc sởn gai ốc. Chỉcó điều, y xem như một hảo hán, lúc này ưỡn ngực quật cường nhìn thẳngvào mắt Lưu Khám.
Lưu Khám nói:
- Ngươi là tâm phúc của lão Bành, ta nhớ ngươi họ Lý. . Khi ta gặp lãoBành lần đầu tiên, ngươi cũng ở đó. Mười năm quang âm, Lưu mỗ tự cảmthấy không phụ lòng các ngươi. Vì sao phải hạ độc thủ như vậy? Ngươimuốn dâng tặng lão Bành tính mạng của ta?
Lý Nhị Hắc lớn tiếng nói:
- Việc này không liên quan tới Bành đại ca.
- Cẩu Tần, người người muốn diệt. . .Còn ta vì sao muốn giết ngươi? Rất đơn giản, chính là vì ngươi có nhiều của cải!
Về phương diện này, Lý Nhị Hắc thực sự rất thông minh, nói rất rõ ràng:
- Về công, ngươi là người Tần; về tư, ngươi có nhiều của cải, ta nhìn đỏ mắt, cho nên muốn giết ngươi.
Hai lý do này, khiến Lưu Khám không khỏi cất tiếng cười lớn.
- Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không ngờ Lưu Khám ta lại gặp khó khăn ngày hôm nay!
Lúc này, một đội kỵ quân từ phương xa chạy tới như bay, cầm đầu đích thực là Quán Anh.
Y nhảy xuống ngựa, sai người dẫn một văn sĩ chạy tới:
- Chủ công, vừa rồi chính ta trên đường thấy tên tặc tử này, vẻ mạo hoảng hốt, vì thế cố ý bắt giữ mang tới cho chủ công.
Tròng mắt Lưu Khám khẽ nheo lại:
- Ngươi là người phương nào?
- Đi ngang qua đây, ta chỉ đi ngang qua đây. . .
- Hồ tiên sinh, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tavà ngươi một lòng vì Bành đại ca cầu phú quý, có gì đáng sợ?
Không đợi gã văn sĩ kia nói hết lời, Lý Nhị Hắc nổi giận gầm một tiếng, còn trợn tròn mắt nói:
- Cẩu Tần, muốn chém giết muốn róc thịt lột ra thì tùy ngươi. Bành đại ca chắc chắn sẽ báo thù thay chúng ta.
Phùng Kính. . .Không đúng, hôm nay cần phải gọi y là Phùng Đường.
Y thúc ngựa tiến lên, nói khẽ bên tai Lưu Khám:
- Cái thằng chó này chính là Hồ Yển, chính là anh vợ của Bành Việt, tính cách vô cùng xảo quyệt.
- Quân Hầu, Quân Hầu!
Hồ Yển nghe xong, mới đầu sắc mặt tái nhợt không còn hạt máu, phù phù một tiếng quỳ xuống nói:
- Quân Hầu, không phải ta muốn giết Quân Hầu, quả thực Vương Khác Vươngđại nhân muốn giết ngài. . . Quân Hầu thả ta đi, ta có thể lập tức dẫnngài đi tìm sứ giả Vương Khác kia báo thù.
- Phi, loại hèn nhát!
Lý Nhị Hắc ở bên cạnh chửi bới.
Lưu khám nhắm mắt lại, sau một hồi đột nhiên trợn mắt nói:
- Lão Phùng, ngươi nói nếu như ta muốn giết hai người này, Bành Việt sẽ thế nào?
Phùng Đương khẽ nói:
- E là sẽ rất phẫn nộ.
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, mắt sáng như đuốc, chằm chằm nhìn hai ngườiLý Nhị Hắc và Hồ Yển. Lý Nhị Hắc vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, còn Hồ Yển thìtoàn thân lạnh run.
- Y phẫn nộ, thì sao?
- Ha ha, e là Quân Hầu đi qua Cự Dã trạch, sẽ gặp chút phiền toái.
Lưu Khám hừ lạnh một tiếng:
- Đã như vậy, ta đây phải gặp lại Bành Việt, xem y có lý do gì thoái thác!
Đêm đã khuya, Bành Việt còn chưa nghỉ ngơi.
Y ngồi trong thư phòng, thần tình đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Y cũng không rõ chính mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy rất kỳquái. . . Giết chết Lưu Khám sao? Không thể phủ nhận, điều này thực sựkhiến lòng y rung động! Nhưng không thể! Không thể giết được, Lưu Khámtừng cứu sống mẹ ruột mình, hôm nay gặp rủi ro mà đến, nếu như chỉ vìvinh hoa phú quý của bản thân mà giết chết Lưu Khám, ngày sau mình cómặt mũi nào gặp mẹ ta? Nhưng, ý niệm này thực sự mê hoặc lòng người!
Một đôi tay mềm mại nhỏ bé, nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai.
Bành Việt không cần nhìn, đã đoán được là ai đến. . .
Người có thể vô thanh vô tức đi tới bên cạnh y không nhiều lắm, mà người trên cơ thể có mùi hương mê người, mà vô cùng quen thuộc, ngoại trừ thê tử Hồ Cơ, thì còn ai khác?
- Phu nhân, sao chưa nghỉ ngơi?
Hồ Cơ ngồi chồm hỗm phía sau, ôm eo hổ của Bành Việt.
Rõ ràng cảm nhận được, đôi gò bồng đảo của Hồ Cơ ép sát sau lưng chính mình, khiến Bành Việt không khỏi suy giảm ý chí anh hùng.
- Phu quân còn đang sầu não, thiếp sao có thể nghỉ ngơi?
Bành Việt giang rộng cánh tay ôm chầm lấy Hồ Cơ, rồi để nàng gối đầutrên đùi mình, bàn tay to lớn thô giáp khẽ khẽ vuốt hai gò má non mềm.
- Phu nhân, sao nàng nói vậy?
Hồ Cơ khẽ nói:
- Ta là nữ nhi, không hiểu nhiều đạo lý lớn.
- Trước kia ta gặp chuyện không may ở huyện Bái, từng nghe người ta nóivề vị Lưu Quân Hầu này, mọi người đều nói hắn là một anh hùng. . .Phuquân, anh hùng khó tránh khỏi thời điểm gặp khó khăn.
- Hôm nay Lưu Quân Hầu rơi vào tình thế khó khăn, ngày khác không dám chắc phu quân. . .
Hồ Cơ không nói thêm nữa, nhưng sâu trong lòng Bành Việt lại khẽ run lên.
- Phu nhân, nàng nói tiếp đi.
Hồ Cơ ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Lưu Quân Hầu là anh hùng, phu quân nhà ta cũng là anh hùng. Người xưachỉ luyến tiếc anh hùng, trọng đạo nghĩa anh hùng. .. Khi người phú quý, dâng tặng hoàng kim bách dật chưa hẳn người đã coi trọng; khi người đói khát, một ly rượu nhạt ý trọng tình thâm. Ai có thể nói trước số mệnhmình không có lúc gặp chuyện không may? Hôm nay là Lưu Quân Hầu, ngàysau sẽ là ai? Hôm nay Phu Quân đối đãi với Lưu Quân Hầu thế nào, ngàykhác người khác cũng sẽ đối đãi với phu quân như vậy.
Hồ Cơ trước kia trải qua vô số khó khăn, mặc dù học vấn không tính làgiỏi, thế nhưng lời nói này khiến cho Bành Việt không thể phản bác.
Dệt Hoa thêu gấm dễ dàng, thế nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì cực khó. . .
Hôm nay ta đối đãi với Lưu Khám thế nào, ngày khác ta gặp chuyện không may, người khác sẽ đối đãi với ta ra sao?
Nghĩ tới đây, Bành Việt không kìm được lòng thở dài một hơi:
- Phu nhân nói rất phải, ta suýt nữa làm chuyện sai lầm!
Cửa phòng, vào lúc này vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
- Chuyện gì?
- Bành đại ca, việc lớn không tốt rồi. . .Trạm dịch Triệu Vương xảy ra hỏa hoạn rồi!
Sắc mặt Bành Việt lập tức biến đổi, đứng dậy, vài ba bước chạy vọt tới cửa, kéo cửa phòng ra nói:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Trạm dịch Triệu Vương đình xảy ra hỏa hoạn rồi!
Không đợi Bành Việt mở miệng, Hồ Cơ đã đi lên phía trước, nghiêm nghị quát hỏi:
- Huynh trưởng ta ở đâu? Y ở đâu?
- A, sau khi trời tối đại gia liền đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa vềnhà. . .Có người trông thấy, đại gia và nhị ca đi ra ngoài rồi.
Đại gia chính là Hồ Yển.
Bành Việt vừa nghe, trong lòng không khỏi lo lắng.
Trong tay Hồ Yển không binh không tướng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nghe thêm câu nói vừa nãy, y liền có chút đứng ngồi không yên. Nhị ca là cách gọi của người dưới trướng Bành Việt đối với Lý Nhị Hắc. Trong tayLý Nhị Hắc có binh có tướng, hai người đi cùng nhau, vậy có chuyện gìtốt đây? Hồ Yển thực sự quá to gan lớn mật rồi!
- Lập tức truyền lệnh của ta, kêu gọi mọi người tập hợp ở đại sảnh, điểm binh mã. . .
- Phu quân!
Hồ Cơ còn chưa dứt lời, Bành Việt liền nhẹ nhãng vỗ vỗ cánh tay nàng:
- Phu nhân yên tâm, ta biết phải làm thế nào. . .Mau phái người, mau dẫn sứ giả Vương gia tới gặp ta, không có mệnh lệnh của ta, bọn họ dám tựtiện hành động, giết chết không luận tội, nghe rõ chưa?
- Rõ!
Gã lính đưa tin vội vàng rời đi.
Bành Việt lúc này được Hầu Cơ hầu hạ, đội mũ, mặc áo giáp, thắt đai lưng.
Ca ca, ca đã hãm hại phu quân rơi vào cảnh bất nhân bất nghĩa ah. . .Camuốn cầu phú quý, ta không nói. Nhưng ca không thể hại phu quân ta.
Nhìn bóng dáng Bành Việt rời đi, tay Hồ Cơ vịn khung cửa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong đại sảnh, chính là đám thủ hạ của Bành Việt.
Hỗ Triệp không ở Cự Dã Trạch, cho nên người cầm đầu tại đây chính là tâm phúc khác của Bành Việt, Lý Đại Hắc.
- Đại ca, trạm dịch Triệu Vương đình bên kia xảy ra hỏa hoạn rồi sao?
Vừa thấy Bành Việt tới, Lý Đại Hắc liền vội vàng tiến lên hỏi.
Bành Việt trừng mắt liếc nhìn y một cái:
- Chuyện này, phải hỏi đệ đệ của ngươi. . . Truyền mệnh của ta, lập tức dẫn theo người, đi cứu hỏa Triệu vương đình.
Nói xong, Bành việt không giải thích với Lý Đại Hắc, mà quay người bước nhanh rời khỏi phòng.
Cửa lớn Bành gia trang mở rộng, nhân mã đã điểm đủ.
Bành Việt chuẩn bị lên ngựa, chợt nghe có người báo tới:
- Bành đại ca, Quảng Võ Quân Lưu Khám đang bên ngoài cầu kiến. . .Hơn nữa, hắn còn dẫn theo nhị ca và đại gia. . .
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
- Một người một ngựa!
Bành Việt nghe xong lời này, liền sửng sốt.
Một mình một ngựa? Gã Lưu Khám này thật to gan lớn mật. . .Khoan đã,không phải Hồ Yển và Nhị Hắc đi giết hắn rồi sao? Chẳng lẽ, không thànhcông?
Tâm tình Bành Việt lúc này rất phức tạp.
Một mặt muốn giết Lưu Khám, mặt khác lại không muốn giết.
Đám người Lý Nhị Hắc tự ý hành động, tuy khiến cho y không vui, nhưngtrong lòng lại không khỏi có chút mong đợi. Mong đợi cái gì? Y cũngkhông nói rõ ràng, nếu như Lưu Khám thực sự chết rồi, binh mã và của cái dưới tay hắn, chẳng phải tất cả thuộc về mình sao?
Nhưng bây giờ, Lưu Khám chưa chết, lại còn tới đây. . .
Trong lòng Bành Việt vừa sợ hãi, vừa cảm thấy áy náy.
Sau một hồi, y xoay người lên ngựa:
- Dẫn ta tới xem sao?
Đám người Lý Đại Hắc theo Bành Việt, chạy ra khỏi cửa lớn Bành giatrang. Dưới ánh lửa, chỉ thấy Lưu Khám cưỡi Xích Thố, ôm Xích Kỳ, mộttay cầm bó đuốc. Trên lưng ngựa có một sợi dây thừng, theo dây thừngnhìn lại, chỉ thấy cuối đầu dây chính là hai người Lý Nhị Hắc và Hồ Yển.
Dây thừng kết thành thòng lọng, buộc trên cổ hai người.
Quần áo bọn họ rách tả tơi, hai tay bị trói. . .
- Em rể, cứu ta!
Hồ Yển tinh mắt, thoạt nhìn liền thấy Bành Việt cưỡi ngựa đi đầu, lúc này lập tức gọi lớn.
Khuôn mặt Lưu Khám không chút biến đổi, chỉ vung chân đá nhẹ vào bụngngựa, ngựa Xích Thố lập tức chạy về phía trước hai bước, khiến hai người Hồ Yển và Lý Nhị Hắc trong nháy mắt ngã xuống đất. Dây thừng kia ghìmchặt cổ bọn họ, vì thế Hồ Yển kia chỉ có thể kêu a a, rốt cuộc không nói được thành lời.
Bành Việt còn chưa mở lời, Lý Đại Hắc kia lại nổi giận!
- Họ Lưu kia, ngươi sao dám ức hiếp huynh đệ của ta? Ta và ngươi thề không đội trời chung!
Trong miệng gầm thét, phóng ngựa lao tới trước mặt Lưu Khám. . .Ngựa của Lý Đại Hắc chính là lễ vật Lưu Khám tặng Bành Việt, huyết thống thực sự không tồi.
Ngựa chạy thực sự nhanh như thiểm điện.
Bành Việt không giữ Lý Đại Hắc lại, mà trơ mắt nhìn y vọt tới trước mặt Lưu Khám, cầm Đồng Việt bổ xuống một kích.
Lưu Khám lạnh lùng nhìn y, Xích Kỳ trong tay uy một cái đốn đỡ ĐồngViệt. Chỉ nghe thấy thanh âm rắc rắc vang lên, Đồng Việt bị Xích Kỳ chém thành hai đoạn. Không đợi Lý Đại Hắc kịp phản ứng, Lưu Khám thúc ngựaXích Thố, thuận thế kéo Xích Kỳ xuống phía dưới.
Hí hí, chỉ nghe chiến mã đau đớn rên lên một tiếng. Đầu ngựa cực lớn bị Lưu Khám chặt đứt. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.