Tiên sinh nói chí phải! Lưu Khám cắn rằng, thầm nghĩ: Phiền phức thì phiền phức, vì cái danh Nhân nghĩa này, cứ liều mạng đi. - Vậy hãy làm theo như lời tiên sinh nói. Lão Tào, ngươi hiệp trợ tiênsinh công việc này, mặt khác, ta sẽ phái Tiểu Trư và Nhâm đại ca cùnghai bộ binh mã cùng hiệp trợ. Ừm, còn có hai người Lý Thành, Ngô Thầnnữa, tất cả đều nghe theo sai phái của tiên sinh. Việc này, ta sẽ giaocho tiên sinh toàn quyền xử lý. Nói xong, Lưu Khám khoát tay: - Người đâu, mang bảo kiếm của ta tới đây. Một lát sau, có một tiểu giáp cầm một thanh bội kiếm sáng loáng tiến đến, Lưu Khám nhận lấy, hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Hà. - Kiếm này tên Giới, là Tiên hoàng năm xưa ban tặng cho ta. Hôm nay, tatặng kiếm này cho tiên sinh, ai không nghe theo sai phái, không cầnthông bẩm, tiên sinh có thể tiền trảm hậu tấu, toàn quyền chưởng quảnviệc này. Tiêu Hà không khỏi ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám. Y chỉ làđưa ra kiến nghị này, còn nghĩ nếu như Lưu Khám chấp nhận rồi thì sẽ cắt cử Tào Tham đi xử lý, chứ không phải là y. Dù sao Tiêu Hà mới sẵn sànggóp sức cho Lưu Khám còn chưa tới ba ngày, trên dưới Lâu Thương, ngườinào cũng có kinh nghiệm từng trải không kém y. Nhưng Tiêu Hà thật khôngngờ, Lưu Khám lại ủy nhiệm cho mình trọng trách như vậy. Không chỉ là để y toàn quyền ử lý, mà còn trao cho y quyền lực tiền trảm hậu tấu. Lòngtin này, ơn tri ngộ này, làm Tiêu Hà rơi lệ đầy mặt. Y vẫn nghĩ, LưuKhám có tài hoa, nhưng trên khí độ mà nói, sợ là không thể có lòng khoan dung như Lưu Quý được. Nhưng hiện tại xem ra, y thật sự sai rồi. - Tiêu Hà dù lên núi đao xuống chảo dầu, cũng không phụ sự tín nhiệm của Quân hầu. Lưu Khám mỉm cười, vỗ vai Tiêu Hà. Sự điều chỉnh lúc này của Tiêu Hà có thể nói là vô cùng đúng lúc. Mà Lưu Khám bởi vì có Tiêu Hà giúp đỡ nên hết sức nhàn nhã, sau khi dừng ởhuyện Bái ba ngày liền suất bộ bàn giao Ngụy Báo. Sau khi bàn giao huyện Bái chấm dứt, Ngụy quân đã cùng lúc chiếm cứ khu bắc bộ quận Tứ Thủy, thực lực tăng lớn. Lưu Khám lại cấp tốc lui tới Cự Dữ, hội hợp với Bành Việt. Bành Việthiện nay tại Cự Dã cũng binh hùng tướng mạnh, thanh thế khá lớn. Gã vốncó thanh danh vang dội tại Cự Dã Trạch, hôm nay thiên hạ đại loạn, lòngngười dao động, Bành Việt cũng không nóng lòng khởi sự mà vẫn án binhbất động như trước, tích trữ lực lượng. Hôm nay dưới trướng Bành Việt đã hơn vạn người. Bành Việt vẫn là Bành Việt, nhưng Lưu Khám lại không còn là Lưu Khám năm xưa nữa. Lúc hai người gặp nhau vẫn vô cùng thân thiết như cũ, nhưngrất rõ ràng, Lưu Khám cảm nhận được đằng sau nụ cười của Bành Việt là ẩn chứa lòng nghi kỵ. Trên tiệc rượu, hai người chén qua chén lại, thậmchí còn gọi nữ quyến đến gặp mặt. Vợ của Bành Việt chính là Hồ Cơ nămxưa gã mang từ Hề quán tại huyện Bái về, nhưng ngoài Hồ cơ ra, hiện tạigã đã nạp thêm sáu tiểu thiếp, hưởng phúc tề nhân. Hồ cơ sinh được choBành Việt ba người con, trưởng tử tuổi xấp xỉ Lưu Tần. Trên tiệc rượu, Bành Việt còn hưng phấn nói: - A Khám huynh đệ, không bằng Tần và Cự kết bái huynh đệ, ngươi nghĩ như thế nào? Cự, không phải là Lưu Cự, mà là Bành Cự, con trai trưởng của Bành Việt.Ba đứa con của Bành Việt, hai nam một nữ, trưởng tử là Bành Cự, con thứlà Bành Dã, lấy tên Cự Dã Trạch để đặt tên. Con út ba tuổi, tên là BànhDương, vì sinh ở Thành Dương nên đặt tên như thế. Lưu Khám mỉm cười: - Đại ca nói chí phải, vậy thì làm đi. Lập tức, Bành Cự và Lưu Tần đã kết bái ở trong viện, tuổi Bành Cự nhỏ hơn Lưu Tần, nên Lưu Tần làm huynh, Bành Cự là đệ. Hai đứa trẻ kết bái xong, bầu không khí càng hòa hợp hơn. Kết quả là,mọi người chén chú chén anh, vô cùng náo nhiệt. Tiệc rượu đến giờ Tuấtkết thúc, Lưu Khám mang theo người nhà cáo từ về nhà. Lưu Khám vừa đi, vẻ ngà say của Bành Việt lập tức biến mất, gã thần sắcphức tạp nhìn lễ vật mà Lưu Khám tặng cho gã, trong lúc nhất thời do dự. - Muội phu, trên tiệc rượu, vì sao không hạ lệnh đánh chết hắn ta? Một văn sĩ hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo gầy gầy đi tới, khẽ hỏi: - Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, Lưu Khám kia nhất định khó thoát. Văn sĩ kia tên là Hồ Yển, là ca ca của Hồ Cơ. Lúc trước từng đề cập tới, Hồ Cơ vốn xuất thân cao môn, sau khi gia tộc suy sụp thì bị bán vào Hềquán. Lúc thành thân với Bành Việt, ngày lúc đầu cũng không có ai tớitìm, nhưng khi Bành Việt đảm nhiệm quan lại triều Tần, người của Hồ giađến lại càng nhiều, Hồ Yển cũng chính là một trong số đó. Năm trước từng bái cầu học môn hạ danh sĩ Cái Công Giao Đông, sau đó lại nhậm chức tại Tắc Hạ Học Cung. Lúc gia tộc suy tàn, Hồ Yển bỏ chạy tới Lâm Truy, lănlộn qua Tề Lỗ, sau đó còn chạy tới Hạ Bi, trà trộn vào trong quý tộc hậu duệ sáu nước. Lúc Bành Việt làm quan, Hồ Yển trong một cơ hội ngẫunhiên đã biết muội muội gả cho Bành Việt, vì vậy lập tức năng đến. Thuộc hạ của Bành Việt không ít người mạnh, nhưng người bày mưu tính thế thì không nhiều. Hồ Yển vừa là anh vợ gã, nên rất nhanh được trọngdụng, đồng thời trở thành quân sư của Bành Việt, bày mưu tính kế cho gã. Bành Việt nói: - A Khám huynh đệ có ơn cứu mẹ ta, nhiều lần tương giao, tình thâm ýtrọng. Ta có thể được nở mặt như hôm nay, toàn bộ là do a Khám huynh đệchiếu cố. Hôm nay hắn gặp rủi ro, mượn đường đi của ta, đó là tin ta,trọng ta, sao ta có thể giết hắn? - Muội phu của ta ơi, sao ngươi lại thành thật như vậy? Năm xưa Lưu Khám chiếu cố ngươi, chỉ là ngươi có giá trị lợi dụng. Hắn là ai chứ? LàDương Chu truyền thuyết, rút một sợi lông mang lợi cho thiên hạ ư, khẳng định là hắn không làm. Người này ở tại Lâu Thương thường nói: Thiên hạrộn ràng vì lợi đến...Nếu ngươi không có tác dụng, sao hắn lại chiếu cốngươi? Cái khác không nói, năm xưa đánh Bình Dương, chẳng phải là chứng cứ rõràng hay sao? Còn nữa, trước khác nay khác, Lưu Khám nay không còn là Đô úy Tứ Thủy năm xưa nữa, ngươi cũng không còn là Bành Việt đánh cá nămxưa nữa. Hạng Công chiếm giữ Lâu Thương, đã định trước Đại Sở tất hưng.Ngươi cần phải nhìn rõ thời cuộc, bằng không tương lai hối hận khôngkịp. Hôm nay chỉ cần lấy được tính mạng Lưu Khám, sẽ được Bái công coitrọng, đến lúc đó, vinh hoa phú quý cuồn cuộn mà đến, cũng làm cho Bànhgia thật sự nở mặt. Tận dụng thời cơ, mất rồi không còn nữa! - Đại ca, sao huynh có thể nói như vậy được? Từ ngoài cửa đi vào một nữ tử quyến rũ, trừng mắt với Hồ Yển, cả giận nói: - A Việt nhà muội là hảo hán tốt trọng tình trọng nghĩa. Nếu hôm naygiết Lưu quân hầu, ngày khác sao dám gặp người được? Cự Dã Trạch có baonhiêu người đã nhận ân huệ của Quân hầu chứ, huynh chớ có làm hại A Việt nữa. Nữ tử này chính là Hồ Cơ. Hồ Yển nhướng mày: - Muội muội, muội là phụ nữ, hiểu gì chứ? Ta đâu có hại A Việt, là tađang từ trong loạn tìm cách thăng chức cho hắn. Muội phu, sứ giả củaVương quận thủ còn đang chờ ngươi, người ta có nói rồi, nếu ngươi khôngchịu, thì họ sẽ đi làm. Đến sau này Sở Vương tới, công đầu sẽ thuộc vềVương quận thủ, không có liên quan tới ngươi nữa. Chuyện này, ngươi cầnphải cân nhắc thật kỹ. - Đại ca, huynh đừng nói nữa. Bành Việt nghiêm mặt nói: - Phu nhân nói không sai, mặc kệ A Khám huynh đệ có làm sao, thì hắncũng có ân với huynh đệ Cự Dã Trạch ta. Hôm nay nếu ta làm việc này, sau này không còn mặt mũi nào mà gặp huynh đệ nữa. Ta sẽ không động tới AKhám huynh đệ, huynh đi nói với sứ giả của Vương quận thủ, chuyện bọnhọ, ta không xen vào, cũng không thích xen vào. Hồ Yển không khỏi giậm chân đấm ngực tỏ vẻ thất vọng. Lưu Khám ở trong dịch quán tại Triệu Vương Đình, bóng đêm rất sâu, Lữ Tu đã đưa bọn trẻ đi ngủ, một mình Lưu Khám ngồi trên đình đọc sách. Bạc Nữ cuộn tròn ở trong góc, ngủ gật. Vốn Lưu Khám cũng không cần người hầu hạ, nhưng Lữ Tu nói, buổi tối hắn đọc sách, phê duyệt công văn, tóm lại cần có người ở bên cạnh hầu hạ, châm nến, rót trà. Cho nên Bạc nữ ở lại phụ trách hầu hạ Lưu Khám. Nhưng đêm khuya yêntĩnh, nàng không chống lại được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi. LưuKhám đọc sách một lúc, thấy bộ dạng Bạc nữ như vậy, không khỏi thở dài,đứng lên lấy áo khoác của mình choàng lên người nàng. - Quân hầu, ngoài cửa có người cầu kiến! Hiện tại bên cạnh Lưu Khám không có người nào giúp cả, Tư Mã Hỉ thì đãtheo Thúc Tôn Thông đi Quan Trung; Lưu Tín ở tại Ba Thục; Ly Khâu theoTrần Bình đi Bắc cương; Quý Tâm thì bảo vệ Khoái Triệt tại Hà Bắc. Ngaycả một thư đồng bên mình cũng không có, hắn bất đắc dĩ đành phải chọnhai Tiểu giáo trong quân để đảm nhiệm. Nhưng người trong quân nói năngkhông để ý nặng nhẹ, làm Bạc nữ thoáng cái bừng tỉnh giấc, thấy Lưu Khám đang đứng bên cạnh nàng thì lại càng hoảng sợ, theo bản năng co rụtthân thể, lại phát hiện trên người mình là áo khoác của Lưu Khám. - Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không cẩn thận lại ngủ mất, xin chủ nhân đừng trách phạt! Tiểu cô nương mười sáu tuổi vô cùng hoảng sợ, Lưu Khám nhíu mày, lắc đầu, khẽ nói: - Bạc nữ, ta có việc, ngươi quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường đấy. - Nhưng chủ mẫu nói... Lưu Khám vươn tay xoa đầu Bạc Nữ: - Ngoan, đi ngủ đi. Mệnh lệnh này giống như không phải giữa chủ nhân và người hầu, mà là sựquan tâm của huynh trưởng đối với muội muội. Bạc nữ vành mắt đỏ hoe,trong lòng dâng lên sự ấp áp. Lúc đầu khi bị đưa đến Bành Thành, Bạc nữvô cùng buồn khổ, Triệu Nữ cũng được đưa tới cùng nàng từng nói: - Ta nghe người ta nói, Quảng Võ Quân kia vô cùng đáng sợ, giết ngườikhông chớp mắt còn thích ăn thịt trẻ con nữa đấy. Chúng ta tới đây chỉsợ dữ nhiều lành ít. Chỉ mong không bị hắn để ý tới. Triệu nữ là cô gái cao gầy, vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng không được ởlại mà bị Lữ Tu đưa đến hầu hạ Lữ Thích Chi. Bạc nữ thì được giữ lại,ngày ngày sống trong lo lắng. Tận đến hôm đó tại cửa dịch quán Tứ Thủy,thấy Lưu Khám bế Lưu Tần, lưng cõng Lưu Nguyên thì mới nghĩ, vị Quảng Võ quân này chẳng đáng sợ như Triệu Nữ từng nói, mà đến hôm nay, nàng càng thêm cảm động. - Tiểu tỳ đi pha trà cho ngài, sau đó mới đi nghỉ ngơi. Bạc nữ nói nhỏ một câu, giống như con thỏ bị dọa sợ hãi, thoáng cái bỏ chạy. Lưu Khám hỏi Tiểu giáo đang đứng đó: - Là ai muốn gặp ta? - Hắn nói, là đồng đội của Quân hầu ở Hà Nam! Đồng đội tại Hà Nam? Lưu Khám xoa xoa gò má, sau đó trầm giọng nói: - Cho mời! Hắn không nghĩ ra là ai tới tìm hắn. Đồng đội Hà Nam có nhiều, nhưngngoại trừ Lý Thành ra, hiện nay hẳn là có một vài người tại Sơn Đông,Nam Bộ, hơn nữa, muộn rồi tìm hắn... Đang suy nghĩ, chỉ thấy Tiểu giáo dẫn theo một người đi vào thượng đình. Người nọ ngẩng đầu lên, chắp tay vái chào Lưu Khám: - Quân hầu, có nhớ cố nhân năm xưa không? - Phùng Kính? Lưu Khám sửng sốt, nhưng chợt nhận ra người này này, không khỏi vô cùngvui mừng bất ngờ. Hắn với Phùng Kinh quen biết đã lâu, không chỉ ở HàNam, mà sau này loạn Tam Điền cũng từng hợp tác với Lưu Khám. - Phùng Kính, sao ngươi lại tới đây? Mau mau mời ngồi! Lưu Khám vui vẻ bước tới, băt lấy cánh tay Phùng Kính: - Nhoáng cái đã năm năm rồi, từ biệt ở Bình Dương, lão quân vẫn khỏe chứ? Sắc mặt Phùng Kính buồn bã, khẽ nói: - Cha ta và tổ phụ ta đều đã chết, Phùng gia năm xưa nay chỉ còn lại một mình ta kéo dài hơi tàn mà thôi. - Ồ, xin lỗi! Lúc này Lưu Khám mới nghĩ tới xuất thân của Phùng Kính. Đối với cảnh ngộ gặp phải của Phùng gia, hắn đã nghe nói rồi, tuy rằng chưa từng gặpPhùng Khứ Tật và Phùng Kiếp, nhưng Lưu Khám luôn tôn kính nhị lão. MôngĐiềm ở Hà Nam giành được đại thắng, có thể nói cũng là có liên quan tớinhị Lão Phùng gia. Mặc kệ lúc đó Phùng Khứ Tật đảm nhiệm Hữu thừa tướng, hay là Phùng Kiếp đảm nhiệm Đại tướng quân, dù không tán thành chủ ýcủa Mông Điềm, nhưng cũng dành hết toàn lực để ủng hộ. Không có tư tâm,chỉ có ý kiến khác nhau thôi. Lưu Khám từng nhận được công văn do tự tay Phùng Kiếp viết, nên đối với Phùng Kiếp, hắn cực kỳ tôn kính. Phùng Kính cười gượng: - Quân hầu không cần phải vậy, đời người là vậy, trong lòng Kính từ lâu đã không gợn sóng rồi. - Mau ngồi, mau ngồi! Lưu Khám kéo Phùng Kính ngồi xuống, Bạc nữ bưng tới chén trà xanh và một bẫu rượu, trà đặt chỗ Lưu Khám, rượu đặt chỗ Phùng Kính. Tuy rằng Phùng Kính không uống trà, nhưng năm xưa Tần Thanh tại Hàm Dương từng tặng ymột chút, vì vậy cũng biết. Đây là thói quen cá nhân, y không để tâmlắm. - Lão Phùng, sao ngươi lại tới đây? Đợi Bạc nữ lui ra rồi, Lưu Khám lại mở miệng hỏi: - Lúc bệ hạ mất, ta cũng không nghe được tin tức gì của ngươi, ngươi đi đâu vậy? Phùng Kính thở dài: - Việc này, một lời khó nói hết. Y do dự một chút, nói: - Quân hầu, hôm nay ta đặc biệt tới đây là muốn nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi đang gặp nguy hiểm. - Hả? Phùng Kính lập tức đem chuyện đã gặp kể lại. - Nếu như Chương Hàm tướng quân có thể nghe theo kiến nghị của ta, thậtsự làm như vậy, ta tất nhiên sẽ không đến tìm ngươi. Thế nhưng yêm nôlàm hại, yêm nô làm hại...ta thật sự không thấy chút hy vọng nào, rơivào đường cùng, đành phải thất vọng bỏ đi. Ta đến làm môn hạ Vương Khác, vốn là vì làm tai mắt, tùy thời tìm ngươi nương tựa, nhưng không ngờlại nghe được một tin tức...Cho nên hôm nay mới đến để cảnh báo chongươi. - Tin tức gì? - Quân hầu có biết một người tên là Bái công không? - Bái công? Lưu Khám ngẩn ra, mở to hai mắt: - Lão Phùng, là ngươi nói Lưu Bang? - Ta cũng không rõ ràng lắm. - Phùng Kính nói: - Ta mua chuộc được người hầu của Vương Khác gia, biết được trước đó vài ngày, một người tên là Ly Thực Kỳ tới xin gặp Vương Khác. Vì vậy ta đãdò hỏi người hầu đó biết Ly Thực Kỳ là người dưới trướng của Sở Vương,nghe nói hậu duệ Sở Vương nước Sở nay đang cùng phe với Bái công, LyThực Kỳ tới là chiêu hàng Vương Khác hàng Sở, lại đề nghị Vương Khác tới TIết quận để lấy tính mạng ngươi. Lần này ta đi theo sứ giả Vương Khácđến Cự Dã. Lưu Khám không khỏi nheo mắt lại. - Hôm nay ta thấy anh vợ của Bành Việt lén lút đi vào chỗ chúng ta ở,cùng với sứ giả của Vương Khác mật nghị trong phòng. Ta đoán Bành Việtmuốn gây bất lợi cho ngưi...Cho nên ta vội vàng tới đây, thứ nhất làcảnh cáo ngươi, thứ hai là tìm nơi nương tựa. Bành Việt muốn gây bất lợi cho ta? Trong lòng Lưu Khám thoáng cái đã hiểu. Chẳng trách trên yến tiệc thái độ Bành Việt vô cùng kỳ lạ. Nhưng không đúng, nếu như Bành Việt gây bất lợi cho ta, thì tại tiệcrượu là thời cơ ra tay tốt nhất. Ta mang theo vợ con, nếu hắn thật sựđộng thủ, dù ta có có thể giết ra, nhưng cũng khó mà lưu tâm tới Lữ Tuvà các con được. Bành Việt không động thủ, chứng tỏ hắn không hề có lòng giết ta. Lẽ nào, hiện tại hắn lại quyết tâm rồi? Hẳn là không đâu! Lưu Khám rất hiểu Bành Việt, Bành Việt là người coitrọng tình huynh đệ, cũng rất nặng tình cảm, trừ phi thật sự tạo thànhuy hiếp đối với Bành Việt, bằng không hắn sẽ không động thủ với mình.Ngày mai ta phải rời khỏi Cự Dã Trạch rồi, sao có thể uy hiếp tới lợiích của Bành Việt chứ? Nhưng lời Phùng Kính nói không thể không tin. Lưu Khám suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nghĩ ra một kế. - Bạc nữ! - Có nô tỳ! Bạc nữ không đi ngủ mà trốn ở phòng bên cạnh, đợi Lưu Khám sai việc. Lưu Khám vừa gọi, nàng lập tức bước tới, hỏi: - Chủ nhân có gì phân phó? - Đi gọi chủ mẫu ngươi, bảo họ lập tức chuẩn bị lên đường. Nói cho mọingười nhất định phải cẩn thận, không được để mọi người biết. Sau đóngươi đi tìm ba người Quán Anh, Lạc Giáp, Lý Tất tới, nói ta có chuyệnquan trọng cần thương lượng với họ. Còn một việc nữa, bảo Quán Anh gọimọi người âm thầm ra khỏi quân doanh, đứng bên ngoài dịch quán chờ lệnh. - Vâng! Bạc nữ lên tiếng, lặng yên lui ra. Lưu Khám kéo tay Phùng Kính: - Hôm nay nếu không có Thiếu quân tới báo tin, chỉ sợ Lưu Khám chết không có chỗ chôn rồi. Phùng Kính nói: - Quân hầu, đây là điều Thiếu quân nên làm, sau này đừng nhắc lại nữa.Phùng gia ta đời đời trung thành với Doanh thị, nhưng không ngờ...Từ hôm nay trở đi, Phùng Kính không còn trên trần thế nữa, chỉ có một PhùngĐường, mong được Quân hầu thu nhận, Phùng mỗ nguyện làm khuyển mã đitheo Quân hầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]