Chương trước
Chương sau
Hắn chắp tayvới Chu Thị, xoay người lên ngựa. Khám lão phu nhân và đám người Lữ Tuhai ngày trước được sự bảo vệ của Lữ Thích Chi đã đi tới huyện Báitrước, nói vậy lúc này hẳn đã đến rồi.
Lưu Khám dẫn theo hai người Lý Tất, Lạc Giáp suất kỵ quân cuối cùng rútlui khỏi, Quán Anh lại dẫn theo bốn trăm kỵ quân Lâu Phiền chạy tới CựDã, hội hợp với Bành Việt.
Lưu Khám hiện tại đã hiểu, thời Tam quốc Diễn nghĩa, Lưu Bị mang theohơn mười vạn người rút khỏi là một việc vất vả cực khổ đến mức nào. Chỉhai vạn người mà thôi, ăn uống kéo đổ đều phải lo lắng chu đáo. Nếukhông có những người như Tào Tham, Tương Cường, thì Lưu Khám đã vìchuyện này mà sầu chết rồi.
- Quân hầu bảo trọng, thuận buồm xuôi gió!
- Lão Chu, ngươi cũng bảo trọng!
Lưu Khám ở trên ngựa chắp tay, sau đó cùng đám người Lạc Giáp, Lý Tấtrút khỏi Bành Thành. Chu Thị đứng ở bên ngoài cổng Bành Thành, nhìn theo đoàn người Lưu Khám biến mất, cuối cùng thở phào một hơi như trút đượcgánh nặng.
Bành thành đã tới tay rồi! Kế tiếp, huyện Lưu, huyện Bái cũng sắp vào tay, không gian sinh tồn của nước Ngụy sắp đủ rồi.
***
- Tần Đồng!
Đi được chừng hơn ba mươi dặm, đám người Lưu Khám giảm tốc độ, Lý Tất,Lạc Giáp mang theo hai trăm kỵ quân áp trận, Lưu Khám đột nhiên ghìmngựa, khẽ gọi:
- Đã dàn xếp Lâu Thương ổn thỏa chưa?
Tần Đồng tạm thời không có việc gì, cho nên đi theo Lưu Khám, xử lý mộtvài công văn đơn giản. Nghe Lưu Khám hỏi, gã vội vã thúc ngựa tiến lên,chắp tay nói:
- Quân hầu, hừng đông hôm qua, Lâu Thương đã phái người truyền tin, nói đã dàn xếp xong xuôi rồi, tất cả đều bình thường.
- Trần Anh kia như nào?
- Hả hả, tựa như không đắc ý lắm.
Tần Đồng mặt đen sì nở nụ cười hiếm có:
- Hình như Hạng Vũ không hài lòng với việc hắn tự ý xuất binh, nhưngcũng không trách tội hắn. Hạng Lương đã đến Lâu Thương, cũng không trách Trần Anh, mà vẫn tín nhiệm dùng hắn như cũ. Theo Hạng Lương tới LâuThương, còn có một người tên là Phạm Tăng. Nghe nói, Hạng Lương vô cùngtôn kính đối với người tên là Phạm Tăng này.
- Hả?
Quả tim Lưu Khám đột nhiên co giật. Phạm Tăng đã xuất hiện rồi sao? Trên lịch sử, người này là đệ nhất mưu trí bên Hạng Vũ, được Hạng Vũ tôn là Á Phụ, cuối cùng đã xuất hiện rồi!
- Phạm Tăng này nghe nói cũng từng là quan viên nước Sở.
Tần Đồng nói:
- Lâu Thương suýt nữa thì bị hắn ta nhìn ra sơ hở, nhưng cũng may Côngthúc tiên sinh đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, cho nên mới không gặpchuyện không may. Nhưng Lâu Thương trong thời gian sắp tới sợ là khó màtriển khai hành động.
Sắc mặt Lưu Khám âm trầm, gật đầu.
- Thông tri cho Lâu Thương, nói tất cả tự bảo đảm an toàn bản thân là việc chính, không được phép mạo muội hành động.
- Vâng!
Tần Đồng đáp lơi, sau đó còn nói:
- Nhưng Lâu Thương có nhắc tới một tình huống.
- Nói!
- Bên người Hạng Vũ hiện tại có một người tên là Hàn Tín, tựa như cũnglà một cao thủ vô cùng lợi hại. Hạng Vũ rất coi trọng gã, nghe nói gãcòn được tham dự nghị sự quân trướng. Gã đã cứu Long Thả tại huyện Từ,cho nên Long Thả vô cùng bội phục gã. Lần này Long Thả đánh Hạ Bi, HànTín này chính là quân sư của Long Thả.
Lưu Khám ngẩn ra, bật thốt:
- Hàn Tín?
- Đúng vậy!
Tên phản bội này cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?
Trong lòng Lưu Khám đột nhiên sinh ra một tia sát khí, bất giác nắm chặt Xích Kỳ.
Sai rồi, sao Hàn Tín lại chạy về bên Hạng Vũ chứ? Căn cứ theo lịch sử, hắn ta dù chạy thì cũng phải là theo Lưu Bang mới đúng.
Loạn rồi, hình như đã loạn rồi!
Lưu Khám suy nghĩ một chút, khẽ nói:
- Phân phó Lâu Thương, lưu ý người tên Hàn Tín này.
- Vâng!
Trong đầu Lưu Khám hiện đang vô cùng rối loạn. Hắn có chút không hiểu,nếu Hạng Vũ trọng dụng Hàn Tín, vậy cục diện sẽ trở nên như nào? Nóikhông chính xác, điều này thật sự nói không chính xác!
Nhưng Lưu Khám lại không biết rằng, Hàn Tín trong lịch sử cũng khôngphải là vừa xuất núi là đi theo Lưu Bang, trên thực tế, Hàn Tín đầu nhập Hạng Vũ đầu tiên, sau đó mới chuyển sang đầu nhập Lưu Bang. Ngay từđầu, Hàn Tín ở dưới trướng Lưu Bang cũng không được coi trọng, thậm chícòn bỏ đi nữa, do đó mới có câu chuyện "Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dướiánh trăng", sau đó mới được phong tướng.
Ôi, loạn rồi, thật sự là loạn rồi!
Lưu Khám đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ: Dù gì tacũng không tranh giành nữa, chờ khi các ngươi đấu tới ngươi sống tachết, lúc đó ta mới tới thu dọn tàn cuộc.
Nghĩ đến đây, hắn không còn thấy phiền não nữa, thúc chiến mã, lớn tiếng nói:
- Tốc độ nhanh hơn, đêm nay phải đến huyện Lưu.
Cùng lúc đó, trong phủ nha huyện Lỗ quận Tiết, Vương Khác nghênh đón một người. Người này thân cao tám xích, tướng mạo gầy gò, trong văn nhãtoát lên khí thế uy vũ, râu dài dưới hàm phất phơ trước ngực.
- Vương công, tận dụng thời cơ, nếu không sẽ muộn!
Tay ông ta vuốt chòm râu, cười bình thản nói.
Ngồi đối diện với ông ta, Vương Khác tựa như do dự, hàng lông mày chau lại, trầm ngâm không nói.
- Ly tiên sinh, cũng không phải ta không muốn đầu hàng, hôm nay thế cụcLão Tần thối nát, Nhị Thế Hàm Dương ngu ngốc vô đạo, ta sớm có lòng đitìm minh chủ khác rồi. Nhưng ta cùng với Tề Điền có thù không đội trờichung, Tề Vương Điền Đam bị ta nhiều lần đánh tan, thậm chí chết trongtay ta. Nay tân vương phục lập, chính là con trai của hắn, nếu ta đầuhàng, Điền Vinh Điền Giả sao có thể bỏ qua cho ta? Chỉ sợ đến lúc đó,hắn sẽ lập tức trở mặt.
- Tề Vương?
Ly tiên sinh không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Vương công, thật ra ta không phải muốn Vương Công hàng Tề, mà là mờiVương công đầu nhập dưới trướng Sở Vương, đồng mưu đại sự.
- Sở Vương? Ai là Sở Vương?
- Đương nhiên là Sở Vương hậu duệ Mị thị Đại Sở rồi!
Vương Khác nghe vậy, hàng lông mày còn chau chặt hơn, liên tục lắc đầu nói:
- Điều này sao có thể? Tiết quận là đất Tề Lỗ, người Tề dưới sự cai trịcũng nhiều, ta sao có thể không đầu nhập Tề Vương mà lại đi đầu nhập SởVương? Còn nữa, ngài nói Sở Vương, ta lại chưa từng nghe nói tới baogiờ. Ta chỉ nghe nói, Con trai của Đại tướng quân Hạng Yến hiện nay đang thống binh tại Tứ Hồng, đang ác chiến cùng Hàm Chương, ta đầu nhập SởVương, có điểm gì tốt chứ?
- Vương công cũng nói, ngài và Tề Điền có thù giết cha giết huynh, bọnhọ tuyệt đối không đơn giản buông tha cho ngài. Hơn nữa, Điền Vinh hômnay vừa mới tiêu diệt Điền Giả, nước Tề đang trong tình thế hỗn loạn.Nhưng Vương ta lại khác, chính là hậu duệ Sở vương Đại Sở chân chính. Vả lại có hậu nhân thập bát gia Kinh Sở phụ tá, lại có cố Sở Lệnh Doãntương trợ, chỉ cần lên đài hô hào, Hạng Lương tất sẽ vui vẻ đến đầunhập. Hắc hắc, ngài cũng biết đó, Hạng Lương này vừa được Lâu Thương,hiện nay binh hùng tướng mạnh, chỉ sợ Chương Hàm khó có thể chống lạiđược.
Vương ta là người trọng người tài, có Vương công tương trợ, chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng, đợi khi thiên binh Đại Sở cuốn vào Sơn Đông, đánhQuan Trung, chính là lúc Vương Công được phong vương. Vương công cũng là người hiểu biết nên làm thế nào. Thật ra hôm nay Ly đến đây cũng là vìlo nghĩ cho Vương công.
- Điều này...Tiên sinh có thể bảo đảm, Sở Vương sẽ không tìm ta gây phiền phức không?
- Sao Sở Vương lại gây khó dễ cho ngài chứ, đại danh Vương công, SởVương đã biết từ lâu. Đến lúc đó Vương công qua đó, sợ là Đại Vương vuicòn không kịp.
Vương Khác nghe vậy không khỏi lòng dao động.
- Nhưng chẳng hay Sở Vương muốn ta làm gì? Có phải là lập tức đánh ra cờ hiệu Sở vương không?
- Điều này không vội!
Ly Thực Kỳ mỉm cười:
- Trên thực tế, Kỳ hôm nay đến đây còn có một việc khác, chính là chịu nhờ vả của Bái công, mời Vương công hỗ trợ.
- Bái công?
- Bái công chính là đồng tông của Vương ta, hậu duệ của Thập bát KinhSở, là vương thất nước Sở chân chính, đảm nhận tin cậy của Sở Vương.
Vương Khác gật đầu, chỉ là nghĩ cái tên "Bái công" này tựa như có chútquen tai, nhưng lại nghĩ không ra đó là cao nhân nào. Nếu đã quyết ý đầu nhập Sở Vương, vậy thì cần phải tạo quan hệ với vị Bái công này, chắcchắn là lợi ích không ít. Vì vậy, Vương Khác trầm ngâm chốc lát, gậtđầu.
- Chẳng hay Bái công muốn ta làm gì?
- Vương công có biết Đô Úy Tứ Thủy không?
Vương Khác ngẩn ra:
- Đương nhiên là biết. Năm xưa ta và Quảng Võ Quân từng bình định loạnTam Điền, hiện nay còn kết minh ước, nghe nói hắn đã nhượng ra LâuThương, tập kết gần huyện Bái, còn nghe nói, hắn chuẩn bị suất bộ bắctiến, rút khỏi chiến trường Sơn Đông. Nhắc đến, Nhị Thế đúng là ngungốc, có nhân vật Quảng Võ quân bậc này mà lại không dùng. Năm ngoái lúc đăng cơ còn phát ra chiếu lệnh, muốn giết Quảng Võ Quân, cũng may làTrần Thắng Ngô Quảng khởi sự, mới có thể làm cho chuyện này không tiếnhành được. Khi các lộ tan tác, chỉ có Quảng Võ Quân là giành được đạithắng...
- Xem ra Vương công rất kính trọng vị Quảng Võ Quân này?
- Kính trọng thì chưa hẳn, chỉ là yêu thích tài hoa của hắn thôi. Hôm nay người có văn có võ, đích thật là càng ít.
Trên mặt Ly Thực Kỳ nở nụ cười rất mờ rồi đột ngột biến mất.
- Bái công nhờ ta xin Vương Công giúp, chính là muốn mời Vương công tại nơi gặp Quảng Võ Quân bắc tiến, bất ngờ giết hắn.
- Hả!
Vương Khác không khỏi thất kinh, há to miệng, nhìn Ly Thực Kỳ.
Ngoài cửa sổ một bóng đen lặng yên lẫn vào trong biển hoa, chớp mắt biến mất không còn hình bóng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.