Lúc này quân Sở còn ý chí nữa sao?
Trần Anh hô gọi như thế nào, cũng không thể khiến quân Sở lay động.Người Sở là loại người dũng mãnh vô địch khi gặp được tình thế thuậnlợi, nhưng khi lâm vào nghịch cảnh lại không hề có đấu chí, vào đúng lúc này bọn họ lộ ra tật xấu là điều không cần bàn cãi. Đối với tiếng quátcủa Trần Anh cũng thờ ơ không động lòng, trên mặt mỗi người đều toát lên vẻ hoang mang lo sợ, có người ngay cảbinh khí cũng cầm không nỗi.
Đám người Lưu Khám, Quán Anh cười ha ha.
Sắc mặt của Trần Anh đỏ lừ, hung tợn nhìn Lưu Khám.
Hắn đột nhiên giơ cao trường kiếm, thúc chiến mã dưới háng, lớn tiếng hô:
- Tần cẩu, ta và ngươi không thể cùng đường, thề không chết thì khôngthôi. Hôm nay cho dù phải chết trận ở chỗ này, ta cũng tuyệt không hốihận.
Lưu Khám cười lạnh, hai chân thúc mạnh khiến Xích Thố dưới háng ngửa mặt lên trời hống lên một tiếng, rồi nhanh như chớp giật, lao về phía quânđịch.
Quán Anh và Lưu Khám tương giao đã nhiều năm, vì thế rất hiểu ý nghĩ của Lưu Khám. Y giơ cây đại kích lên cao, quát một tiếng nói chói tai:
- Lão Bi doanh, xung phong!
Kỵ quân Lâu thương đồng thanh reo hò, vung giáo dài, thúc ngựa cùng nhau xung kích. Trường giáo sắc bén, xuyên qua lồng ngực quân Sở, tiếng vang trầm nặng kèm theo tiếng kêu rên thê thảm của quân Sở, ở trong khe núivang vọng liên tục. Bồng, bồng, tiếng đâm liên tục vang lên, cho dùtrường giáo có cứng rắn hơn nữa cũng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614821/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.