Chương trước
Chương sau
Nói tới Hạng Vũ cũng thực không may.
Đánh một trận với Lưu Khám hoàn toàn rơi vào thế hạ phong không nói, mặc dù sau đó có thắng,nhưng cái thắng lợi này lại làm cho y vô cùng lo lắng, thậm chí có chútcảm giác mất mặt.
Hạng Vũ tính tình cao ngạo, đối với vũ dũng của chính mình càng đạt đến tình trạng mê tín. Khởi binh từ Hội Kê,đánh trận nào thắng trận đó, có thể nói là anh hùng thiên hạ, ai cũngkhông vào mắt y.
Nhưng ngay chính tại Lâu Thương nho nhỏ này, làm cho Hạng Vũ lần đầu tiên trong đời cảm thấy bị ngăn trở. Thắngkhông anh hùng, âm thầm đánh lén… Điều này đối với người tâm cao khíngạo như Hạng Vũ mà nói, cũng chính là lần nhục nhã thứ nhất. Y rất muốn giết chết Lã Mã Đồng kia, nhưng người này lại vừa cứu tính mạng mình,còn bảo toàn thể diện của Hạng Vũ y; nếu không giết Lã Mã Đồng, Hạng Vũlại cảm thấy trong cổ họng có một xương cá, vô cùng khó chịu.
Như nghẹn ở cổ họng, đại khái là cảm giác như vậy.
Hạng Vũ tâm tình bực bội, đi ngủ thật sớm. Thật không nghĩ đến, nửa đêm doanh trại đồ quân nhu đột nhiên lại nổi lên lửa lớn, làm cho y lập tức tỉnh ngủ.
Doanh trại đồ quân nhu sao lại có thể nổi lên lửalớn? Chẳng lẽ là… Trong lòng Hạng Vũ còn có cố kỵ, đó chính là từ khiquân Tần tập kích Long Thả ở Từ huyện, đến nay còn không có tin tức,giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian. Trần Anh không đồng ý mạomuội tấn công, thì ra là xuất phát từ nguyên nhân này. Chẳng lẽ, quânTần đến cướp trại hay sao?
Vừa nghĩ tới doanh trại bị địchđánh úp, Hạng Vũ lập tức thanh tỉnh, lập tức phái người triệu tập binhmã, mình thì mang theo mười mấy thân binh cùng tướng lĩnh, chạy đếndoanh đồ quân nhu.
Thật không nghĩ đến, vừa tới của doanh đồquân nhu, chỉ thấy một bóng đen âm thầm ập đến, như một cơn gió đánh tới Hạng Vũ. Vội vàng không kịp chuẩn bị, Hạng Vũ vội đưa đại kích ra ngăncản. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, một cỗ cự lực truyền tới, làm cho haicánh tay Hạng Vũ run lên, hổ khẩu vỡ toang, bên tai vẫn còn kêu ing ing.
Ngựa Ô TRuy bên dưới hí vang, đạp đạp liên tiếp lui về phía sau.
- Thích khách, có thích khách… Bảo hộ Thiếu tướng quân!
Sự tình xảy ra đột ngột, làm cho những người đi theo Hạng Vũ không kịpphản ứng. Nhưng khi nhìn thấy Hạng Vũ chống được một kích trí mạng,những người này đều hiểu ra, đây chính là có người muốn ám sát Thiếutướng quân rồi… Mấy chục người nhanh chóng tiến đến, giơ cao đao thương.
Lưu Cự cũng thật không ngờ, một kích toàn lực của mình lại không giếtchết được Hạng Vũ? Chẳng lẽ tên này đúng là người đã giao thủ với nhị đệ sao? Nhìn khí lực này, chỉ sợ là sàn sàn với nhị đệ, chỉ tiếc lại làthứ tiểu nhân.
- Cẩu tặc, chạy đâu!
Lưu Cự sảibước, hướng về phía Hạng Vũ đánh tới. Sĩ tốt quân Sở đang ở trước mặt,Lưu Cự làm như không thấy, con mắt gắt gao tập trung vào Hạng Vũ. Từngbước lướt tới, tay bồng một phát bắt lấy trường mâu, trong miệng quát to một tiếng, đem trường mâu bên người giơ lên hung hăng đập xuống đất,đồng thời xoay thân mình một cái, tay phải cầm lang nha bổng theo ngườiđộng lên, đi một chiêu Ngọc đái triền yêu.
Lưu Cự này sứckhỏe lớn đến đâu? Có thể ngoài trăm bước, đem một cái thiết chùy nặngbảy tám mươi cân đánh trúng xe diêu, đó là kinh người bậc nào. Những năm gần đâ khổ luyện Tam cung bộ, thêm với điều kiện sinh hoạt được cảithiện, mặc dù đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng thân thể này lại đang ởtrạng thái đỉnh cao. Lang nha bổng quay tròn, chừng vạn quân lực, khiếnhai tên thân binh xông lên phía trước, cả người lẫn ngựa bị đánh bật rangoài.
Người này và người Cái Nhiếp chọn không giống nhau.Cái Nhiếp chọn chính là “héo léo, nhưng Lưu Cự đây là đánh với lực thậtlớn.
Người ngựa rơi xuống đất, đã máu thịt be bét. Mà lúcnày, Lưu Cự đã xông vào đám người, tay trái trường mâu, tay phải langnha bổng, dưới chân chuyển khai Tam cung bộ, giống như một cái máy xaygió. Đinh đinh đang đang, tiếng binh khí va chạm bên tai không dứt, thật đúng là chạm vào sẽ chết, giống như một mãnh hổ điên cuồng, những nơiLưu Cự đi qua, toàn là huyết nhục văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
Một đường đi tới, dưới thân lộn xộn thi thể không cái nào là còn nguyên vẹn.
Hạng Vũ ghìm chặt chiến mã, đứng bên ngoài nhìn cẩn thận, không khỏihãi hùng khiếp vía. Bàn long kích to bằng cánh tay trẻ con, bị Lưu Cựđập một bổng đã cong mất, không còn dùng được nữa. Hai tay máu chảy đầmđìa, nhìn rất đáng sợ. Ngay cả ngựa Ô Truy cũng bất an hí dài khôngngừng. Khí thế cuồng bạo của Lưu Cự, khiến cho người không khỏi sinh rasợ hãi.
- Tên cẩu tặc kia, dám tổn thương huynh đệ của ta, đừng có đi!
Lưu Cự giống như một con gấu bị điên, toàn thân trên dưới dính đầy máutươi, hai con ngươi đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hạng Vũ, cứ thế từ giữa vàitrăm người, tuôn ra một đường máu.
Trường mâu đã vứt xuốngmột bên, hai tay Lưu Cự múa bổng, vù vù như gió. Đúng lúc này, từ đằngxa chạy tới hơn mười viên đại tướng. Cầm đầu chính là Lã Mã Đồng kia,tay cầm một cây đồng sáo, xông ngựa lên trước gào to:
- Thiếu tướng quân đừng hoảng, Lã Mã Đồng tới rồi!
Ngươi con mẹ nó mới hoảng ấy!
Hạng Vũ giận tím mặt, nhưng không biết tại sao, y thật không dám tiến lên giao thủ cùng Lưu Cự.
Bên này đám người Lã Mã Đồng vừa tới, hơn mười tên đại tướng vây xungquanh Lưu Cự. Lưu Cự giết người đỏ cả mắt rồi, gặp người đón đường, cơngiận trong lòng lập tức bộc phát, đại bổng chấn động, chỉ nghe Lưu Cựgầm một tiếng:
- Người nào ngăn ta, giết!
Dưới chânchuyển khai Tam cung bộ, đại bổng theo thân mà đi, vù vù rung động. LãMã Đồng đứng mũi chịu sào, đang đón lang nha bổng của Lưu Cự, vừa thấylang nha bổng tới, đồng sóc của Lã Mã Đồng bay ra ngoài rơi xuống…
Nhưng chính lúc bay ra ngoài này, đã xảy ra sự tình. Ngay cả Hạng Vũđều không thể ngăn nổi lực lượng này, Lã Mã Đồng chỉ là thuần thục cungmã, sao có thể ngăn cản được. Chỉ nghe y hét thảm một tiếng, đồng sóccủa Lã Mã Đồng bị chém đứt, lang nha bổng chém qua hông y, làm cho ngựcbụng máu thịt be bét, rơi xuống đất, vẫn còn đang run rẩy không ngừng.Bàn chân lớn của Lưu Cự tiến lên, hung hăng đạp xuống một cước, đạp nátđầu của Lã Mã Đồng.
Hơn mười tên đại tướng ùa lên, nhưng LưuCự không một chút sợ hãi, lLang nha bổng múa xoay tròn, cùng mười mấyngười kia đứng một chỗ, người Sở nhiều, còn cưỡi chiến mã, lại bị Lưu Cự đánh cho không có sức hoàn thủ.
Chỉ nghĩ đến cạnh lang nha bổng thôi cũng không dám, cuộc chiến này như thế nào đánh tiếp?
- Xạ thủ, xạ thủ đâu?
Hạng Vũ thấy chỉ một mình Lưu Cự đã quậy cho đại doanh long trời lở đất, không khỏi âm thầm sợ hãi.
Y linh cơ khẽ động hét to:
- Xạ thủ tiến lên, bắn giết quái vật kia cho ta, bắn giết cho ta…
Trực tiếp vạch ranh giới coi Lưu Cự không phải nhân loại. Cũng khótrách, người bình thường, ai lại có thể có bộ dáng hung mãnh như Lưu Cự?
Xạ thủ nhao nhao tiến lên, nhắm ngay Lưu Cự!
Đang lúc Hạng Vũ chuẩn bị bắn chết Lưu Cự, lại nghe thấy trước doanhmột hồi người hô ngựa hí, y quay thân nhìn lại, phát hiện ngoài đại danh quân Sở đã thành một biển lửa. Hạng Vũ không khỏi khẽ giật mình, thầmthan một tiếng: Lại xảy ra chuyện gì?
- Thiếu tướng quân, việc lớn không tốt rồi!
- Có gì mà kinh hoàng vậy?
- Tần cẩu, Tần cẩu giết đến ngoài doanh…
Hạng Vũ nghe vậy hoảng hồn:
- Trước doanh vì sao không ngăn cản, tận đến lúc này mới đến báo cáo?
- Thiếu tướng quân, ngài đã điều hết binh mã đến đây cứu hỏa, phòng thủ trước doanh hư không, bị Tần cẩu một lần hành động đột phá.
- Có bao nhiêu người? Người phương nào lĩnh quân…
Không đợi thám báo kia trả lời, ánh mắt Hạng Vũ ngưng lại, chỉ thấytrong loạn quân, một con ngựa màu đỏ như lửa mạnh mẽ chạy thẳng tới. Đại tướng trên ngựa, tay cầm Xích kỳ đảo trên dưới, giống như thiếp tử củadiêm vương. Mỗi lần kỳ tới, quân Sở người ngã ngựa đổ. Lưu Khám, lạichính là Lưu Khám bí mật đánh úp doanh cướp trại!
Hạng Vũ tựa hồ đã hiểu rõ. Trước là để cho quái vật kia đốt cháy doanh đồ quân nhu, làm cho quân Sở loạn lên. Đợi các bộ nhân mã đều bị điều động, Lưu Khám liền tái suất chủ lực xuất kích.
Tên này, mưu kế thật là hay a!
Giờ khắc này, trong toàn bộ đại doanh quân Sở đã loạn thành một mảnh.Binh tìm không thấy tướng, tướng tìm không thấy binh. Người Sở cùng đánh thì dũng mãnh vô địch, nhưng gặp ngăn trở liền lộ rõ tật xấu binh bạinhư núi. Khi không rõ quân Tần đến tột cùng là có bao nhiêu binh mã, chỉ nhìn thấy lửa cháy nóng hừng hực, khắp nơi đều là sĩ tốt quân Tần phóng ngựa bay nhanh… Đánh, còn đánh cái rắm a, nhanh chạy đi!
- Ca ca đừng hoảng, ta tới cứu huynh!
Lưu Khám cũng nhìn thấy Lưu Cự đang bị vây hãm bên trong, vội vàng lớntiếng gọi, thúc ngựa lao đến. Xích kỳ bổ trái chém phải, không ai có thể ngăn cản lực kích này của hắn. Mà Lưu Cự nghe được thanh âm của LưuKhám, tinh thần đại chấn, nhếch môi nở nụ cười. Gã không cười còn đỡ,vừa nở nụ cười này nhìn dữ tợn vô cùng. Khuôn mặt đầy máu đen, nhìn lênnhư một hung thần ác sát. Một tướng Sở đang quần chiến cùng Lưu Cự, nhìn thấy nụ cười này của y, sợ đến hồn phi phách tán, bịch một tiếng từtrên ngựa ngã xuống, mất mạng tại chỗ. Người Sở tin vào Vu thuật, đốivới quỷ thần là tin tưởng không nghi. Một nụ cười của Lưu Cự, chết mộttướng Sở, đó chính là tướng nhát gan… Nhưng dưới con mắt của người khác, sự tình liền có chút không tầm thường, y cười một cái, người liền chếtngay?
- Tên này biết Vu thuật!
Người Sở vốn thấynhững người bị Lưu Cự giết, tay chân đã nhũn ra rồi, nghe thấy lời này,lập tức tin tưởng. Không chỉ tướng Sở quay đầu chạy đi, mà ngay cả xạthủ ở vòng ngoài, cũng vội vàng vứt bỏ cung tiễn, chạy mất. Hạng Vũ thấy tình hình thế này, trong lòng cũng không cách nào chiến tiếp nữa. MộtLưu Cự liền đánh không lại, lại thêm một Lưu Khám đánh ngang tay vớimình…
Nếu như bị quấn lấy, kết quả có thể tưởng tượng ra.
Cầm trong tay bàn long kích, vứt sang một bên, Hạng Vũ thúc ngựa chạy đi.
Vừa chạy còn vừa an ủi chính mình: không phải là ta sợ chiến, là Tần cẩu kia biết vu thuật…
Lưu Cự đang được đánh thống khoái, phát hiện thoáng cái đối thủ chạyhết, không khỏi đứng ngu ngơ tại chỗ. Đến lúc này, Lưu Khám thúc ngựa đi tới trước mặt Lưu Cự, nhìn Lưu Cự, không biết nên nói gì mới tốt. Thậtra ngày đó đem sự việc nói ra cho Khám lão phu nhân, nhưng Lưu Khám đốivới Lưu Cự vẫn có chút cố kỵ. Thật không nghĩ tới, sau khi nghe thấy tin mình bị thương, Lưu Cự lại thật sự chạy đến báo thù cho mình. Bên taivang lên tiếng nói ngày đó của Lưu Cự: Ai tổn thương đệ đệ ta nửa phần,ta nhất định không buông tha y.
Ngươi tất nhiên sẽ không buông tha rồi…
Lại một mình chạy đến trong trại địch, đây không phải là chịu chết sao?
- Nhị đệ, bọn chúng đã chạy hết rồi!
Lưu Cự kéo lang nha bổng, vò đầu nói với Lưu Khám. Lưu Khám trong lònglại cảm thấy ấm áp, nhưng cũng bất mãn, giơ lên xích kỳ gõ lên đầu LưuCự một cái:
- Đều chạy hết rồi, còn đứng đây làm gì? Huynh đi lần này làm mẹ sợ hãi… Đợi khi về đến, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua chohuynh đau… Được rồi, nhanh theo đệ chạy thôi, đừng để những người kiaquay lại lại vây khốn chúng ta.
- Được!
Tuy bị Lưu Khám gõ đầu một cái, nhưng trong lòng Lưu Cự vẫn rất vui vẻ. Bởi vì gãcó thể cảm nhận được, kỳ thực đệ đệ cũng rất quan tâm gã. Nếu không tạisao trên người vẫn còn bị thương, lại tới tận trong doanh trại địch cứugã!
- Nhị đệ, đây là binh khí của chủ tướng bọn chúng!
Lưu Cự nhặt lên Bàn long kích Hạng Vũ vứt trên mặt đất, mắt sáng ngời nói;
- Tên kia rất lợi hại, đáng tiếc nhát gan, chạy quá nhanh!
Nếu như Hạng Vũ biết Lưu Cự đánh giá y như vậy, hẳn sẽ hô to oan uổng.
Ngươi để ta đánh với người thì có thể, nhưng ngươi cũng không thể để ta sống mái với yêu quái đi…
Lưu Khám liếc mắt liền nhận ra đó là binh khí của Hạng Vũ, tuy không rõ ràng tình huống, nhưng nhìn bộ dáng này, Hạng Vũ bị thua thiệt cũngkhông ít.
- Cầm lấy nó, chúng ta lập tức bỏ chạy!
Trong đại doanh quân Sở đã loạn thành một đoàn, làm gì còn có người ngăn trở Lưu Khám?
Cứ như vậy, huynh đệ Lưu Khám mang theo hai trăm kỵ quân từ đại doanhquân Sở giết đi ra, dĩ nhiên là không một ai tử thương. Đợi khi Hạng Vũtỉnh táo lại, phát giác binh mã của Lưu Khám cũng không nhiều, lập tứcdẫn người truy kích phía sau. Nhưng không nghĩ lúc đến sườn núi lại bịđám người Quý Bố, Chung Ly Muội suất bộ phục kích hai bên. Sau khi chếtvài trăm người, lại lần nữa chật vật mà chạy.
Một trận chiếnnày, tướng lĩnh quân Sở bị Lưu Cự chém chết từ Lư trưởng trở lên là haimươi tám người, mà lương thảo và đồ quân nhu tổn thất hầu như không còn.
Lúc hừng đông, Hạng Vũ một lần nữa tập kết nhân mã, kiểm kê quân số.Nhưng lần điểm danh này, làm cho y có xúc động muốn khóc to. Tám nghìnTử đệ binh theo y vượt sông, đánh bao nhiêu trận chiến, có thể nói làbách chiến bách thắng, không nghĩ tới, ở dưới thành Lâu Thương, trongvòng một đêm lại hao tổn gần nghìn người… Đây là những tinh nhuệ của ya!
Hạng Vũ khóc không ra nước mắt…
- Thiếu tướng quân mau nhìn, phía trước hình như là cờ hiệu của quân sư!
Hạng Vũ đang đắm chìm trong bi ai vì đại bại, tiểu giáo bên người cao giọng kêu lên:
- Thiếu tướng quân, thật là quân sư rồi!
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa, một đạo nhân mã đang chậm rãi đitới. Trên cờ lớn, viền vàng xung quanh, lấp lánh kim tuyến, viết Đại Sởthiên binh, tam quân tư lệnh. Ở chính giữa cờ, là một chữ “Hạng” rấtlớn, phất phơ trong gió.
Dưới cờ lớn là một cỗ xe nhẹ, đứngtrên đó là một văn sĩ trung niên, đầu đội trúc quan, mặc đại áo, mộtchiếc mũ xanh hất lên, vài sợi râu, theo gió mà phiêu động, mắt xếch,sáng ngời có thần.
Người tới, chính là Trần Anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.