Chương trước
Chương sau
Ngụy Cữu xuất binh rồi!
Đối với Lưu Khám mà nói, thế cục này càng loạn càng tốt. Chỉ có như vậymọi việc của hắn trong loạn cục này mới có thể thuận lợi, thuận lợi đếnHà Nam.
Ngụy Cữu còn không phá được Tuy Dương. Nhưng để tỏ thành ý, Lưu Khám đểLữ Thích Chi tự thân hộ tống nhóm đồ quân nhu đầu tiên, lặng yên đưa đến Nãng Sơn, Kỳ Hương. Mà Ngụy Cữu cũng không khách khí, để cho thân huynh đệ của mình là Ngụy Báo đích thân đi tiếp nhận. Vừa mấy ngày trước,Ngụy Báo phá được Ngu huyện, cách Kỳ Hương cũng không xa.
Nhóm đồ quân nhu đầu tiên đương nhiên không thể giao phó toàn bộ theohiệp nghị trước kia. Chỉ có ba ba vạn thạch lương thảo, tám vạn thiếtthốc điêu linh tiễn, còn có ba nghìn bộ trang bị quân Tần hoàn mỹ, trong đó có phối thêm ba trăm bộ khải giáp đôi, toàn bộ là dùng “Thất thậpnhị luyện thép” tạo thành, đây đối với quân Ngụy thiếu y ít thực, vật tư cực kỳ thiếu thốn mà nói, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trongngày tuyết rơi. Đặc biệt là ba trăm bộ khải giáp đôi kia, càng làm choNgụy Báo mừng rỡ như điên, thay mặt cho Kỳ huynh tỏ lòng cảm tạ với LữThích Chi. Lữ Thích Chi
Đã có áo giáp đôi hoàn mỹ này, cơ hội sống trong chiến trận không thểnghi ngờ là gia tăng rất lớn. Loại khải giáp này, đương nhiên không thểphân phối cho quân tốt bình thường, nhưng lại có thể phân phối cho cáctướng lĩnh Ngụy quân, hiển lộ đặc biệt trân quý.
- Tỷ phu, ngươi không biết đó thôi, sau khi Ngụy Báo nhìn thấy khải giáp kia, mừng đến không ngậm miệng được. Y còn cam đoan với ta, nhất địnhtrong năm này sẽ phát động công kích Tuy Dương… Còn nữa, Chu Thị tiênsinh cũng đi cùng tới, y nói với ta, chậm nhất là cuối tháng giêng, nhất định sẽ dâng huyện Bái.
Lưu Khám không lên tiếng, đứng trên thành đầu nhìn hướng ra ngoài, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm ý mất mát. Mảnh đất này, là một tay hắn dựnglên, Tứ Hồng năm đó chỉ là một vùng phế tích hoang dã, hiện nay cũngbiến thành đất lành rồi. Nếu như không phải vì trận chiến loạn này, cólẽ qua tiếp mười năm, Tứ Hồng sẽ trở thành nơi giàu có nhất. Nhưng bâygiờ lại không thể không vứt bỏ mảnh đất này, không hiểu được lúc nào cóthể trở về, lúc trở về rồi, Lâu Thương sẽ trở thành cái dạng gì nữa?
- Người phái đến Thừa Khâu đã trở về chưa?
- Vẫn chưa về!
Lữ Thích Chi nhẹ giọng trả lời:
- Nhưng chắc trong vòng một hai ngày, Bành đại ca có lẽ sẽ không cự tuyệt.
Sau khi Thủy Hoàng Đế chết tại Bình Nguyên Tân, Lưu Khám bị ép trốn tớiCửu Nguyên. Không lâu, Bành Việt bởi vì mẫu thân ốm chết, bỏ cả quanchức, trở lại Cự Dã thủ hiếu với mẫu thân. Sau khi Lưu Khám trở lại LâuThương, liền phái người liên hệ với Bành Việt, Bành Việt cũng trả lời vô cùng dứt khoát, chỉ cần Lưu Khám có thể đến Cự Dã, y nhất định sẽ ratay tương trợ. Đồng thời, Bành Việt còn cam đoan với Lưu Khám, cấp dướicủa y ngày trước là Hỗ Triếp, hiện nay là Thiểu lại ở Đốn Khâu, chưởngbinh sự, phụ trách trông coi bến thuyền Đốn Khâu, chỉ cần Lưu Khám suấtbộ, có thể thuận lợi đến Cự Dã, Bành Việt y có thể đảm bảo cho Lưu Khámđi qua Hà Thủy.
Hỗ Triếp?
Lưu Khám cũng có chút ấn tượng. Đó là người bên cạnh Bành Việt, là mộtthanh niên rất có kiến thức, bề ngoài rất có văn khí, nhưng khi đánhtrận lại vô cùng hung mãnh. Hồi đó ở Bình Dương, trên người Hỗ Triếpđang bị găm ba mũi tên, máu chảy ồ ạt nhưng vẫn cắn răng kiên trì, diệttrừ hộ đội Điền gia. Lúc đấy Lưu Khám còn đùa với Bành Việt: Hỗ Triếpnày, quả thực là mệnh tam lang của Bành Việt. Không nghĩ tới, hôm naycũng trấn thủ một phương, mặc dù chỉ là một bến thuyền nho nhỏ, nhưngđối với Lưu Khám mà nói lại có tác dụng lớn lao.
- Quân hầu, Quân hầu…
Trên đường lên lầu thành Lâu Thương truyền đến một hồi vó ngựa. Một gãthân vệ vội vã xông lên thành, chỉ thấy y nhảy vụt xuống ngựa, quỳ mộtchân nói:
- Quân hầu, người từ huyện Tương tới, đưa tới một phong văn kiện khẩncấp. Lý đại nhân mệnh ta đến đây báo với Quân hầu, mời Quân hầu lập tứctrở về phủ nha thương nghị công việc.
Lưu Khám sững sờ, kinh ngạc nhìn thân vệ kia:
- Huyện Tương? Người nào từ huyện Tương mang tới văn kiện khẩn cấp?
Cũng khó trách hắn cảm thấy nghi hoặc, từ sau khi Doanh Tráng chết, LâuThương cơ hồ đã mất đi liên hệ đối với huyện Tương. Đương nhiên, bảnthân Lưu Khám cũng không muốn liên hệ với huyện Tương, vạn nhất xảy racái sai lầm gì, vậy coi như gặp phiền phức cực lớn. Thật không nghĩ đến, lúc này huyện Tương lại đột nhiên liên hệ với mình. Là ai, đã xảy rachuyện gì? Nhất thời Lưu Khám nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhưng đối với người tới từ huyện Tương, Lưu Khám cũng không thể bỏ mặc.Hắn để cho Lữ Thích Chi tiếp tục tuần tra Lâu Thương, sau đó mang theohai người Ly Khâu, Quý Bố vội vàng đi xuống thành lâu. Sớm có người đãdắt Xích Thố đến, Lưu Khám trở mình lên ngựa, mang theo hai người, giơroi đánh ngựa thẳng hướng phủ nha mà đi.
Trong phủ nha, Lý Thành đang cùng hai người trò chuyện vui vẻ.
Lưu Khám đi vào đại sảnh nhìn, không khỏi chấn động, ngạc nhiên gào lên:
- Lý Tất, Lạc Giáp? Hai vị đại ca, sao lại là các ngươi?
Người đến từ huyện Tương, hóa ra lại là người quen cũ của Lưu Khám. LýTất cùng Lạc Giáp xuất thân từ Thiết ưng duệ sĩ, từng theo Nhâm Hiêu ởhuyện Bái, tham dự chiến dịch tiễu trừ Vương Lăng ở đại trạch ChiêuDương. Về sau, Lưu Khám cùng hai người này cũng hay lui tới, lại cùngnhau hợp lực ở Vĩnh Chính Nguyên. Chỉ là khi đại chiến ở Hà Nam, haingười Lý Tất, Lạc Giáp ra khỏi Trấn Vân, không thể tới tham dự chiếnđấu. Về sau, Lưu Khám vẫn có liên hệ với bọn họ, còn nghe nói, bọn họ đã bị điều đến Hàm Dương.
Ngàn nghĩ vạn nghĩ Lưu Khám cũng không ngờ sẽ là bọn họ.
Hai người Lý Tất, Lạc Giáp đứng dậy chào:
- Quân hầu, từ biệt mấy năm, đã lâu không gặp.
Nói thật, nhìn thấy Lưu Khám, hai người này cũng cảm khái rất nhiều. Nhớ năm đó, Lưu Khám chỉ là một tiểu dân thường mà thôi, nhưng hôm nay cũng đã là quan nội hầu. Hai người Lý Tất, Lạc Giáp thăng chức cũng khôngtính là chậm, hiện nay đã là Trung Lang kỵ tướng, nhưng so với Lưu Khám, chênh lệch này thực sự là quá lớn… Chính là, hai người này ít nhiềucũng nghe được chút tin tức, nhìn Lưu Khám, ánh mắt rất phức tạp. Ngượclại Lưu Khám không thèm để ý chút nào, lôi kéo hai người, lộ vẻ vô cùnghưng phấn.
- Hai vị lão ca, các ngươi sao lại tới đây?
- Việc này… Chúng ta là phụng mệnh Chương Hàm tướng quân đến đây xin Quân hầu giúp đỡ.
- Tư Mã Ý?
Lưu Khám lại càng hoảng sợ, cái lão cáo già của Tam quốc cũng xuyên việt đến thời đại này sao? Nghe Lý Thành giải thích, mới biết Tư Mã nàykhông phải là Tư Mã kia. Lưu Khám đang bật cười, chợt thần sắc nghiêmlại:
- Chương Hàm tướng quân xin ta giúp đỡ cái gì?
Lý Tất, Lạc Giáp nhìn nhau cười khổ.
- Quân hầu, chuyện của ngươi… chúng ta cũng có nghe thấy ít nhiều.Chương Hàm tướng quân đại khái cũng có nghe … Cái nhìn của triều đìnhđối với Quân hầu, chúng ta mặc dù đồng tình, nhưng dù gì vẫn là quânnhân, có một số việc không biết nên mở miệng như thế nào. Chương Hàmtướng quân chỉ nói: Xin Quân hầu nể mặt phụ lão tám trăm dặm Tần Xuyên,cho một ít viện thủ. Về phía triều đình… Chương Hàm tướng quân sẽ hếtsức vì Quân hầu vãn hồi, nếu quả thật phải giao thủ với Quân hầu, y cóthể nhường cho Quân hầu ba lượt.
Ta cần y nhường ư?
Lưu Khám không khỏi cười lạnh trong lòng một tiếng. Nhưng nghĩ lại mộtchút, Chương Hàm kia tay cầm trọng binh, nếu như quả thật muốn tìm phiền toái như đã nói, sợ là Lưu Khám phải đau đầu hơn một chút.
Nghĩ nghĩ, Lưu Khám nói:
- Chương Hàm tướng quân cầu ta chuyện gì?
- Chiến sự ở huyện Trần cơ bản đã kết thúc, Trương Sở Trần Thắng kia chỉ là vùng vẫy giãy chết. Mấy ngày trước, Chương Hàm tướng quân cùng Tư Mã Di tướng quân lĩnh một đạo nhân mã từ huyện Trần phân ra xuất kích quận Nãng và huyện Tương. Hiện nay Tư Mã Di tướng quân đã phục chiếm đượchuyện Tương.
Trong nội tâm Lưu Khám hơi hồi hộp một chút, nhìn hai người Lý Tất, Lạc Giáp cũng không nói dối.
- Nhưng Quân hầu chắc chắn cũng rõ ràng, huyện Tương không còn như nămxưa, sớm đã bị tàn phá. Lại thêm bị phản tặc khu Tứ Thủy tập kích quấyrối, vật tư thiếu thốn cực độ. Sau khi Tư Mã Di tướng quân đoạt lạihuyện Tương, lương thảo và đồ quân nhu liền nảy sinh vấn đề… phía LạcDương cần ủng hộ Tam Địa, đã khó có thể chịu đựng.
- Chiến sự ở Toánh Xuyên không phải đã kết thúc sao, sao Lạc Dương vẫn còn phải ủng hộ chiến sự ở Tam Địa?
- Quân hầu không biết đó thôi, quận thủ Lý Do quật khởi, suất bộ xuấtbinh Đông quận, đã giảm bớt áp lực ở Tiết quận, lại thêm năng lực chịuđựng của Chương Hàm tướng quân ở quận Nãng, Đổng Ế Đô úy ở huyện Trần,quận Tam Xuyên đã đến cực hạn, căn bản là không có cách nào giúp đỡ được Tư Mã Di tướng quân. Chương Hàm tướng quân cùng Tư Mã Di tướng quân đãthương nghị qua, hiện nay có thể trợ giúp huyện Tương, cũng chỉ có Quânhầu ở Lâu Thương thôi.
Lúc chúng ta tới đây, Tư Mã Di tướng quân có nói, lần này y xuất binhquận Tứ Thủy là vì muốn báo thù cho thúc phụ, chuyện còn lại y khôngquan tâm. Chỉ cần Quân hầu có thể cấp chi viện, trong phạm vi quận TứThủy, y có thể tận sức lớn nhất trợ giúp cho Quân hầu.
Điều kiện này vô cùng hấp dẫn nha!
Nghĩ cẩn thận đến nhưng lời này, Tư Mã Di cùng Chương Hàm cũng là hành động bất đắc dĩ.
Lâu Thương trữ hàng của Tứ Thủy, Nãng quận Đông Hải cùng sáu thành ởHoài Hán để chở tới đồ quân nhu. Chiến loạn giằng co đã một năm, khố phủ các nơi đã không còn dồi dào lắm, chỉ có đồ quân nhu ở Lâu Thương làvẫn sung túc. Đương nhiên Tư Mã Di có thể đánh Lâu Thương trước, để cướp lấy lương thảo và đồ quân nhu, nhưng vấn đề là ở chỗ, Lâu Thương mặc dù nhỏ, nhưng lúc mới xây dựng đã chú ý đến các nhân tố, muốn cường công,sợ là lưỡng bại câu thương.
Chương Hàm đã từng nhậm chức Thiếu phủ, cũng phụ trách quản lý sự nghi của kiến trúc.
Ban đầu sau khi Lâu Thương xây thành từng gửi bản đồ đến Hàm Dương, saukhi xem xong Chương Hàm bỏ đi, liền nói Lâu Thương này quả thực là cáixác rùa đen, khó có thể mở miệng sinh vàng. Nhưng lúc đấy y vẫn rất caohứng, cho rằng có một nơi như Lâu Thương, đủ để ổn định lại khu HoàiHán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.