Quý Bố bên ngoài xe nhẹ giọng nhắc nhở, làm Lưu Khám tỉnh khỏi cơn mê.Từ khe rèm cửa nhìn lại, xe ngựa đã chạy đến cửa khách sạn. Lý Khâu đứng ở trên càng xe nhấc rèm che lên, Lưu Khám từ trong xe đi ra. Thân ảnhhùng tráng vừa xuất hiện, lập tức khiến người xung quanh khách sạn chúý. Cũng bởi vì Lưu Khám có hình thể bắt mắt, toàn bộ Lâu Thương chỉ cóhai người có sánh bằng hắn.
Từ ngõ nhỏ khách sạn bình dân, Lữ Thích Chi vội vội vàng vàng chạy tới. Thân thể gã mập mạp, sau khi cởikhôi giáp xuống, đổi lại là kiện áo bào dài, thoáng liếc nhìn có chútkhí độ của thương nhân.
- Tỷ phu!
- Y tỉnh chưa?
- Sáng sớm tỉnh rồi. . .Hiện tại đang trong hậu viện uống rượu, ngoạitrừ lão nô bộc đi theo y ra, ta đã sắp xếp ổn thỏa, xung quanh không cóbất cứ người nào.
Lữ Thích Chi cười nói:
- Chỉ có điều, Cuồng Nhân đó hình như có cảm giác biết, tỷ phu hôm nay sẽ đến.
Trong giọng nói hời hợt, nhưng Lưu Khám lại nghe được một chút ý tứ khác. Hắn vỗ vỗ vai Lữ Thích Chi nói:
- Tiểu Trư, cẩn thận một chút là tốt, nếu như bởi vì cẩn thận mà nghingờ mọi người, có chút hơi quá. Y ở chỗ này cất cao giọng hát, là bắttrước Phùng Huyên "Thực vô ngư, xuất vô xa, vô dĩ vi gia" đấy . Ha ha,nếu tự xưng là Phùng Huyên, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? E là nhất cử nhất động của ta, đều bị hắn tính ra, sao có thể vì thế mà ngờ vực?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614778/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.