Lữ Tu cố gắng chống đỡ trở về nhà. Tự tay mình chém đầu huynh trưởng,nên đối với chuyện ngoài thành Lâu Thương, nàng không còn tâm trạng đểtâm tới nữa. Về phần những người bị vây ở trong Ủng thành, nàng cũngchẳng thèm để ý. Dưới tình huống "úng trung tróc miết" như vậy mà khôngđánh hạ được quân Tần Gia, Lâu Thương cũng không thủ vững được, vậy thìtốt nhất đầu hàng đi. Trần Bình, Khoái Triệt, Lữ Thích Chi....tất cả đều tự sát tập thể đi, còn đánh làm gì nữa? Về đến nhà, Lữ Tukhông chống đỡ được nữa, nàng thấy trời đất quay cuồng ngã xuống đất. Lữ Trạch là huynh trưởng của nàng, khi còn bé từng bế nàng chơi đùa, yêuthương chiều chuộng nàng, nhưng hôm nay lại chết dưới tay nàng. Lữ Tu có thể không giết Lữ Trạch, nhưng vào thời điểm loạn lạc này,nàng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn để ổn định nhân tâm LâuThương. Để có quyết định này, nàng đã rất nhiều ngày không ngủ được,không ăn được. Vào giây phút giơ thanh kiếm sắc bén lên chém thủ cấp LữTrạch, trong lòng Lữ Tu cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng sau đó là một sự đau đớn thấu tận tâm can, mà hết thảy, nàng không muốn để người khác nhìn thấy. Lữ Tu ngất xỉu làm Thích Cơ sợ hãi. - Phu nhân ngất rồi, phu nhân ngất rồi. Tiểu cô nương thất kinh gọi to, người trong phủ lập tức hốt hoảng laora, nhưng lại không biết nên làm gì cho phải. Sự hoảng loạn kinh độngđến Khám phu nhân ở bên trong. Bà dẫn theo phu phụ Lưu Cự và Vương Cơvội vã đi tới. - Sao a Tu lại ngất vậy? Khám phunhân cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thấy tình huống như vậy, tronglúc nhất thời cũng luống cuống. Lữ Tu không nói chuyện về Lữ Trạch chobà biết, điều này sẽ làm bà đau lòng, tất cả mọi chuyện đều được chegiấu không nói cho bà biết. Khám phu nhân biết hôm nay có đám binh tặcđánh chiếm Lâu Thương, nhưng lại không hề biết bao phức tạp rối rắm ởtrong đó. Thích Cơ khóc, nói lại sự việc cho Khám phu nhân nghe. Bà nghe xong không khỏi sợ hãi: - Vì sao không ai nói sự việc này cho ta biết? - Phu nhân nói, trước khi lão gia đi từng dặn dò phải chăm sóc lão phunhân thật tốt, không được để lão phu nhân lo lắng. Cho nên phu nhân mớinghiêm lệnh mọi người không được tiết lộ việc này ra. Sáng sớm nay Tiểutỳ cũng mới biết sự việc, không ngờ phu nhân... - Hồ đồ, thật là quá hồ đồ! Khám phu nhân giậm chân, sau đó đột nhiên hỏi: - Vậy thân gia đâu? Bọn họ hiện tại sao rồi? - Lữ lão gia và Lữ lão phu nhân đã bị phu nhân hạ lệnh tạm giam rồi.Điền trang của Lữ gia hiện đang do Trần gia tiếp quản. Phu nhân còn nói, trước tiên phải giải trừ nguy cơ của Lâu Thương, bất luận kẻ nào cũngkhông được thăm phu phụ Lữ lão gia. Còn nữa, chuyện này không được nóicho lão phu nhân. - Vậy nói cho kẻ dưới phải đối đãi tử tếvới thân gia. Tuy rằng tạm giam nhưng không được để bọn họ chịu nửa điểm thiệt thòi. - Vâng! Khám phu nhân cũng hiểu rõ,vào lúc này cần phải tạm giam phu phụ Lữ Văn, bằng không mà nói rất cóthể gây ra họa lớn. Bà ngồi xuống bên cạnh Lữ Tu, khẽ vuốt ve hai gò máthon gầy của nàng, một hồi lâu thở dài. - Đứa nhỏ này thật là khổ. Thật khổ con quá! Đúng lúc này, bên ngoài có người báo lại, ba người Trần Bình, Chung Ly Muội, Khoái Triệt cầu kiến. Thì ra, binh mã của Tần Gia tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng phần lớncũng chỉ là một đám ô hợp, chưa được huấn luyện nhiều, càng không nóiđến chiến trận tập kích thật sự. Tuy Chung Ly Muội và Nhâm Ngao chỉ dẫntheo chưa tới năm trăm người, nhưng tất cả đều được huấn luyện nghiêmkhắc, khí giới được trang bị hoàn kỹ, mà chủ tướng lại bị nhốt ở Ủngthành, một đám ô hợp này nào còn lòng ham chiến nữa, chỉ qua ba lần tấncông, sở bộ của Tần Gia toàn quân tan tác. Về phần Tần Giathì bị bắn thành con nhím. Gã mang theo hơn ngàn người tiến vào Ủngthành, không một ai may mắn sống sót. Lữ Thích Chi ra tay tàn nhẫn,không chấp nhận bất cứ sự đầu hàng nào. Sau khi binh sĩ trong Ủng Thànhđình chỉ kháng cự, y hạ lệnh bộ tốt nhảy vào Ủng thành cắt toàn bộ thủcấp của mọi người xuống, giắt trên đầu thành Lâu Thương. Thủ cấp của Tần Gia máu chảy đầm đìa được treo ở chính giữa, hai bên lần lượt giắt mấytrăm thủ cấp, những thủ cấp còn lại thì toàn bộ chất đống dưới thành tạo nên một thành lũy kinh quan. Bởi vậy sau khi trận chiến này qua đi, Lữ Thích Chi đã có biệt hiệu là Đồ Tể. Thời gian năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, có không ít danh tướng được người đời tặng danh hiệu Đồ Tể này. Đại nhân đồ, tiểu nhân đồ, nhân đồkhông lớn không nhỏ...mà trong đó danh tiếng nhất không ai qua được danh hiệu Nhân đồ Sát thần Bạch Khởi. Hôm nay, Lữ Thích Chi đã bộc lộ tàinăng rồi. Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi quét dọn chiến trường, ba người Chung Ly Muội, Trần Binh, Khoái Triệt chiến thắng trở về thành.Vừa vào thành nghe tin Lữ Tu ngất xỉu, ba người không dám chậm trễ, ngay cả y giáp cũng chưa kịp cởi, lập tức chạy tới. Khám phu nhân nhắm mắt lại, sau một lát trầm ngâm, đột nhiên nói: - Gọi tất cả mọi người tới đây, ta có chuyện muốn nói. - Vâng! Gia nhân không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi Tào Tham, Giả Thiệu, vănvõ Lâu Thương cùng các nhân viên quan trọng tới, bao gồm cả Trần Nghĩađều tụ tập ở trong đình viện. Khám phu nhân nói: - Hôm nay đặc biệt gọi mọi người tới là có chuyện muốn nói với các ngươi, Lâu Thương là do một tay Quân hầu kiến tạo nên, nhưng cũng là tâm huyết của tất cả các ngươi. Lâu Thương không phải là gia viên của một mìnhQuân hầu, mà là gia viên của tất cả mọi người. Hiện nay Quân hầu không ở đây, việc thủ hộ như thế nào, sẽ phải xem bản lĩnh của các ngươi. Những gì phải làm, không nên làm, phu nhân đã làm rồi! Những việc còn lại, sẽ là do các ngươi phải làm. Chiến tranh, nữ nhân chúng ta không hiểu, cái chúng ta phải làm chính là ở nhà chờ tin tức chiến thắng trở về của các ngươi. Ta không muốn bất cứ kẻ nào tiếp tục đến quấy rầy phu nhân nghỉngơi. Nên đánh như nào, các ngươi hãy quyết định, đừng có hỏi những nữnhân như chúng ta nữa. Đám người Trần Bình đều lộ vẻ ngượngngùng, nắm chặt tay lại. Lữ Tu đã dùng một thủ đoạn cứng rắn cương quyết trước nay chưa từng có, đã ổn định nhân tâm đang loạn ở Lâu Thương, kếtiếp thì phải dựa vào bọn họ rồi. - A Cự, con cũng tham chiến đi! Lưu Cự ngẩn ra, ồm ồm nói: - Mẹ, lúc đệ đệ đi có dặn con phải bảo vệ mẹ thật tốt. - Thật hồ đồ.. Khám phu nhân giận tím mặt, quát to: - Nếu như Lâu Thương không giữ được, thì con bảo hộ chúng ta còn ýnghĩa gì nữa? Là nam nhân, hãy cầm binh khí trong tay lên, chém đầu phản tặc. Phản tặc không còn, thì Lâu Thương mới không còn nguy hiểm nữa.Việc trong nhà không cần con quản, nếu con còn nghe lời mẹ, thì hãy rangoài, bảo vệ cơ nghiệp của đệ đệ con. Từ lúc Khám phu nhânthu dưỡng Lưu Cự tới nay chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc nhưvậy nói với gã. Bởi thân thế đáng thương của gã, bởi gã bị mất trí nhớ,cho nên Khám phu nhân luôn yêu thương Lưu Cự, ngay cả Lưu Khám nhiều lúc cũng vô cùng đố kỵ trong lòng. Hai mắt Lưu Cự đỏ lên, là một hán tử to lớn nhưng lại ấm ức như sắp khóc. Gã mất đi trí nhớ, nhiềunhư chẳng khác gì đứa trẻ to xác, lúc này bị mẫu thân yêu thương mìnhđột nhiên dùng giọng nghiêm khác quở trách, Lưu Cự không tiếp nhận được, gã ấm ức, có phẫn nộ, lửa giận trong lòng thoáng cái tập trung hết lênđám phản tặc. Nếu không có bọn người kia, mẫu thân sao có thể quở trách ta? Nếu không lấy được thủ cấp bọn chúng, ta còn mặt mũi nào nhìn mẫu thân! Suy nghĩ của Lưu Cự rất đơn giản, Khám phu nhân nói mấy câu, đã khơilên sát ý trong gã. Con mắt gã trở nên đỏ ngầu, lạnh lùng nói: - Mẹ, Cự nhi tuyệt đối không để mẹ thất vọng, không giết hết cẩu tặc, con tuyệt đối không về gặp mẹ. Mà lúc này Vương Cơ lại đổ thêm dầu vào lửa, ghé tai gã nói nhỏ: - Cự, huynh ở bên ngoài giết càng nhiều người, muội và mẫu thân càng an toàn. Một câu nói này đủ để cho Lưu Cự gạt phăng tất cả mọi cố kỵ. Cát Anh không thể nào ngờ được Tần Gia lại thất bại thảm hại đến nhưvậy, nhanh như vậy! Tám ngàn binh mã bị giết chết phân nửa, còn lại thìchạy trốn hết. Đợi khi y thu nạp lại tàn binh bại tướng, lúc kiểm kêphát hiện tám ngàn người của Tần Gia hầu như chỉ còn lại phân nửa. Saukhi hỏi rõ ràng mọi chuyện, Cát Anh không khỏi liên tục cười khổ, tênTần Gia này bị thế là đáng rồi. Lâu Thương dễ dàng bị hạ hay sao? Không nói đến Lữ Tu, đó là vợ của Lưu Khám, dù là Lữ gia đồng ý, thìTrần Bình, Khoái Triệt, Chung Ly Muội, Nhâm Ngao... đều là những ngườicùng sinh ra tử với Lưu Khám đã dùng máu để tạo nên giao tình đó, màTrần Bình, Nhâm Ngao, Lữ Thích Chi, Quán Anh còn từng theo Lưu Khámchinh chiến Bắc Cương nữa. Khoái Triệt từ một đãi nô mà hôm nay trởthành một nhân vật quyết sách của Lâu Thương, chịu ơn tri ngộ sâu sắccủa Lưu Khám. Tình huống của Chung Ly Muội cũng không quá lýgiải, nhưng Cát Anh nghe nói, Lưu Khám đối với Chung Ly Muội có ân tìnhkhắc cốt minh tâm, ai có thể dao động được? Ngây thơ, thật là quá ngây thơ rồi! Nếu như Cát Anh biết dự định mà Tần Gia ôm đến đây, thì dù nói thế nào cũng nhất quyết không cho gã tiên phong. Sau khi kiểm kê nhân mã, Cát Anh giám sát đại quân, đến chạng vạng thìtới dưới thành Lâu Thương, tà dương như máu chiếu khắp nơi. Toàn bộ LâuThương bị ánh tà dương bao phủ. Mà thành lũy kinh quan ngoài thành có vô số đầu người máu chảy đầm đìa từ trên đầu thành xuống, trong ánh chiềutà của mặt trời đang lặn tản ra một loại khí tức kinh hồn. Thấy cảnhtượng này, rất nhiều người đều thấy tê dại cả da đầu! Những nhân mã nàycủa Cát Anh cũng không phải là chưa từng thấy máu, chưa từng giết người, nhưng lại chưa bao giờ gặp phải cảnh kinh khủng như hôm nay, bao gồm cả Cát Anh cũng không khỏi âm thầm sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]