Những tin tức xấu lần lượt đến. Tuy Đại Lương đã sớm phong thành nhưng tin tức này vẫn có thể lọt vào được, rốt cuộc là ai tung ra tin này? Không ai biết được. Bên quan phủ cũng bị sứt đầu mẻ trán. Tra xét trong thành liên tục ba ngày, cũng đã tróc nã mấy trăm người, không thể khẳng định có phải là người của Trần Thiệp hay không. Nhưng phàm là người mà trong nhà họ có cất dấu binh khí thì lập tức bị đưa vào nhà tù quan phủ. Sau đó thậm chí ngay cả là một con dao phay hay cái cuốc thìcũng đều bị cho là binh khí. Trong lúc nhất thời, lòng người Đại Lương hoang mang xao động bất an. Cả ngày Chu Thị sớm đi tối về, rất ít thấy được bóng dáng y, trong lòngLưu Khám rất sốt suột, thấy thời gian từng ngày từng ngày qua, nhưng bản thân hắn vẫn còn bị vây trong thành Đại Lương. Sau khi hắn nhận đượctin, nói là Trần Thiệp phái một đạo quân đi tiếp ứng cho Chu Kê Thạch và Tần Gia, chủ tướng lĩnh quân là Cát Anh người Phù Li. Lưu Khám cau mày, tính nôn nóng của hắn ngày một tăng thêm. Cát Anh là ai ? Lưu Khám không có ấn tượng gì lắm. Điều mà hắn lo là một khi Cát Anh và Tần Gia Chu Kê Thạch tập hợp lại mộtnơi, theo hướng nam dẫn quân tới Lâu Thương cũng không tới hai ngày. Tình hình hiện tại của Lâu Thương như thế nào? Lưu Khám hết sức lo lắng, tuy có mãnh tướng Quán Anh và Chung Ly Muội, lạicòn có các mưu sĩ như Trần Bình, Giả Thiệu và Khoái Triệt ở bên cạnh trợ giúp, Lâu Thương thành cao tường dày, khi xây dựng cũng đã qua thiết kế kỹ càng, lực phòng ngự vô cùng lớn. Nhưng mà Lưu Khám vẫn không yêntâm, dẫu sao thì mẹ già và vợ con của mình đều ở Lâu Thương. Mà LâuThương lại ở trên đất Sở, nơi vật tư được cất giữ, rất dễ khiến cho kẻkhác thèm muốn. Bên trong sân nhà, ba người Lý Thành, Mông Tật và Đồ Đồ vẫn đang sôi nổi suy diễn những khả năng có thể xảy ra. Cáp Vô Lương và Ly Khâu người ngồi bên trái người ngồi bên phải ở cửaphòng, một người hứng thú lắng nghe cuộc thảo luận giữa ba người LýThành, một người không nghĩ ngợi gì mà lau chùi bảo kiếm trong tay. LưuKhám đứng sau cửa sổ, tiếng thảo luận của nhóm người Lý Thành truyền đến tai của hắn vô cùng rõ ràng. aaTheo cách nhìn của nhóm người LýThành thì thanh thế của Trần Thiệp tuy lớn, binh mã thuộc hạ đông đảonhưng lại là một đám ô hợp. Tuy không đồng ý với mưu lược củaDoanh Tráng nhưng nói một cách tổng thể, mấy người đều lạc quan, chorằng đám người của Trần Thiệp duy trì không được bao lâu. Dường như các tướng lĩnh thân kinh bách chiến như Lý Thành và Mông Tật đều cho là như thế. Những quan chức đóng giữ các vùng đó sẽ có thái độ như thế nào, điều này LưuKhám có thể biết. Trong lịch sử, đúng là đám người mà bị bọn người LýThành coi là đám ô hợp đã làm lung lay giang sơn nước Tần. Trần Thiệpchỉ là một đầy tớ nhỏ được một thời đắc thế lại không thể lâu dài. Từđiểm này, cách nhìn của Lưu Khám gần giống với đám người Lý Thành. Vậytrong lịch sử thì sao? Dường như Trần Thiệp đích xác không duy trì đượcquá lâu. Trần Thiệp không đáng sợ, đáng sợ là tàn dư của sáu nước đó. Từ sau khi nước Tần thống nhất, tàn dư của sáu nước trong thời gian mườinăm đã không ngừng bày mưu lật đổ giang sơn Đại Tần. Hết lần này đến lần khác bọn họ người trước hy sinh người sau tiếp bước. Từ Nhất Chùy Trương Lương ở Bác Lãng Sa, đến đám người Lô Tử Cao trăm phương ngàn kế. Tiếp sau đó là loạn Tam Điền, rồi tiếp nữa… Trần Thiệp đã hòa lẫn nước của một hồ, tàn dư sáu nước đục nước béo cò, LưuKhám nhếch môi và bước ra khỏi phòng. Xua tay ra hiệu Cáp Vô Lương và Ly Khâu không cần đứng dậy. Hắn đi thẳng đến phía sau đám người Lý Thành.Nhìn xuống sa bàn trên đất nhưng mắt lại rơi ra bên ngoài sa bàn. Bên ngoài sa bàn có một cục đá lớn tầm nắm tay. Lưu Khám nhìn cục đá bình thường đó lại có chút mê mẩn. - Quân hầu? Lý Thành quay đầu nhìn thấy Lưu Khám như thế không khỏi ngẩn ra: - Tại sao người không nói gì mà ngẩn ngơ một mình? - Đúng thế, Quân hầu cảm thấy ta và Lý Thành ai nói chính xác? Mông Tật cũng hỏi. Lưu Khám không trả lời, bước qua, cúi người xuống nhăt cục đá từ dưới đấtlên, rồi đặt lên trên sa bàn. Lý Thành cũng tốt, Đồ Đồ cũng được, cònMông Tật…cái sa bàn mà ba người vất vả bày ra bỗng chốc bị làm cho lộnxộn, lẫn lộn vào nhau. - Quân hầu, người có ý gì? Đồ Đồ kinh ngạc hỏi. Mà Lý Thành phản ứng đầu tiên, sắc mặt biến đổi, bất ngờ hít vào một hơilạnh. Tuy Mông Tật không phản ứng nhanh như Lý Thành nhưng cũng đã nhanh chóng hiểu được hàm ý hành động này của Lưu Khám. Gã thất thanh lalên…nhìn vào sa bàn lộn xộn trước mắt và không nói lời nào. - Tiểu Cáp, ngươi đi truyền lời ta, mời Chu tiên sinh đến đây. Ta có việc muốn trao đổi với ông ấy. Cáp Vô Lương trả lời rồi đứng dậy vội vã đi. Lưu Khám chắp tay sau lưng, đứng ở một bên sa bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, thở nhẹ một hơi: - Lời mà các ngươi mới nói đều không sai, nhưng vấn đề là, nếu tất cả mọi người đều nghĩ như các người, một bước sai, tất cả sai. Tuy xem rakhông có gì trở ngại lắm nhưng khi tập họp lại thì không gì có thể ngăncản. Trần Thiệp đích thực sẽ không sống lâu, nhưng quan phủ các nơi hoàn toàn không chú trọng điều này, đợi lúc bọn họ chú ý thì Trần Thiệp đãlàm cho đại họa rồi, sau khi tiêu diệt được Trần Thiệp thì Trung Nguyênđã hỗn loạn lên rồi. Đến lúc đó, e là người hưởng lợi sẽ xuất hiện. Người hưởng lợi ư? Lý Thành, Mông Tật nhìn nhau. - Ý của Quân hầu là những kẻ phản tặc cỏn con này có thể phá hoại xã tắc Đại Tần ta phải không? - Cũng có thể, hoặc cũng không thể… Có thể với không thể chỉ nhìn cáchứng xử của các bên, còn những kẻ thêm dầu vào lửa đó sẽ vô cùng thủđoạn. Lưu Khám bây giờ thật sự đang hận chính mình! Năm đó tại sao không chăm chỉ đọc Sử Ký chứ? Tuy nhiên, cho dù có học, lịch sử ngày nay vẫn sẽ hoàn toàn giống với lịch sử không? Bản thân Lưu Khámcũng không nắm chắc. Đứng bên sa bàn, hắn im lặng một hồi lâu, quayngười lặng lẽ trở về phòng. Chỉ mong như thế… chỉ mong Lâu Thương có thể bình yên vô sự. Ngay lúc Lưu Khám đang lo lắng cho Lâu Thương, Lâu Thương cũng đã hỗn loạn thành một mớ. Đã hơn nửa năm nữa, không hề tin tức gì về Lưu Khám. Trước đây còn có tinvui truyền đến, nói hắn được phong làm Quảng Võ Quân, đứng dưới hàngTriệt Hầu. Nhưng ai biết được, sau chuyện này đã không còn tin tức gì truyền đến nữa. Lúc mới bắt đầu, ai cũng không để ý, thậm chí khi tin Phù Tô bị giết, MôngĐiềm bị chém truyền đến, cũng chỉ có ít người cảm thấy có chút khôngbình thường. Còn lại đa số họ hoàn toàn không để ý. Trong đa số nhữngngười này, bao gồm Khám lão phu nhân trong đó. Khám phu nhân tuy hiểu biết chữ nghĩa nhưng tầm nhìn lại không xa. Gia cảnh suy vong, bà theo trượng phu bôn tẩu khắp nơi, ăn nhờ ở đậu. Đếntuổi trung niên có thể an hưởng thái bình. Năm xưa kiến thức của tiểuthư khuê nữ sớm đã không còn sót lại chút gì. Những chuyện nhỏ nhặt, bàcó thể chỉ bảo một chút, hơn nữa giải quyết công việc cũng đâu ra đấy.Nhưng những chuyện đại sự, có thể thấy rõ là Khám phu nhân thậm chíkhông bằng Vương Cơ. Ngược lại thì LbafTu sau khi nge được tin này đãbắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lưu Khám. Trong lòng Lữ Tu biết rõ Lưu Khám thuộc nhân mạch Đại công tử Phù Tô. Bây giờ Phù Tô đã chết, vậy Lưu Khám… Lữ Tu không dám nghĩ tiếp, nhưng đã bắt tay vào chuẩn bị. Khi đến cuốinăm, tin tức Thủy hoàng đế băng hà truyền đi khắp thiên hạ, Lữ Tu càngcảm thấy bất an, nàng bắt tay vào làm, lấy tiền mà trước đây bán đất sai người âm thầm chuyển đến huyện Chu. Từ đó chuyển đến Giang Dương. NếuLưu Khám thật sự có chuyện không may xảy ra, nàng sẽ lập tức sai ngườibỏ đi tất cả tài sản, theo đường thủy lui về Thục quận. Ba Mạn đã từng gửi thư đến nói, cô ấy đã công chiếm được Cung Đô, nhưng mà là đểtất cả mọi người tìm được nơi yên ổn. Nếu không phải trước sau không cótin tức gì về Lưu Khám, e rằng Lữ Tu đã sớm ra lệnh chuyển đi rồi. Nhưng chính là điều này, chớp mắt hai ba tháng đã trôi qua, triều đình khôngcó áp dụng bất kỳ biện pháp gì với Lâu Thương, làm cho Lữ Tu không khỏicảm thấy kỳ lạ. Lữ Tu từng phái người đến huyện Tương thăm dò, phát hiện bên Doanh Tráng cũng rất yên tĩnh. Duy nhất chỉ có một thay đổi, đóchính là thái độ của Doanh Tráng, những người mà trước đây từng ở LâuThương đến, Doanh Tráng đều vô cùng nhiệt tình. Thế nhưng hiện tại lại thay đổi nhạt nhẽo! E rằng Phù Tô vừa chết thì Lưu Khám sẽ mất chỗ dựa? Có lẽ Doanh Tráng thật sự rất bận, triều đình liên tục ra chiếu chỉ, hạlệnh chiêu mộ dịch phu đến bậc thứ tư. E rằng Doanh Tráng cũng sẽ khôngtán thành, nhưng lại không có cách nào để từ chối. Một tháng ngắn ngủitrôi qua, chỉ mỗi quận Tứ Thủy thôi đã tập trung được hơn hai mươi ngàndịch phu đi về phương bắc lao dịch. Lâu Thương cũng nhận được lệnh tậptrung, nhưng do Lưu Khám không ở đó nên không thể thực hiện. Còn Lữ Tucũng là người có tầm nhìn, che giấu chiếu lệnh, trước sau gì cũng khôngtruyền ra. Cái này có thể dùng được, Lâu Thương trở thành khu vực Tứ Hồng, duy nhất chỉ có một nơi không có chiếu lệnh tập trung Ai cũng không ngờ dịch phu lại tạo phản!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]