Chương trước
Chương sau
Người này tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, mặt trắng râu ngắn, vóc ngườithon gầ đột nhiên xuất hiện, thế cho nên Lưu Khám căn bản không có sớmcảm giác được. Nhìn kỹ lại, phát hiện người này nhìn có chút quen mắt.
Hình như là đã gặp ở nơi nào đó rồi, nhưng lại nghĩ không ra.
- A Khám huynh đệ, từ biệt ở Huyện Bái chín năm trước, không ngờ lại gặpđược ngươi ở chỗ này… Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Chu Thị đây!
Lưu Khám thật đúng là nhận không ra! Đừng nói đến nhận không ra, ngay cả tên đều nghe có chút lạ tai.
Người này cười nói:
- Cũng khó trách A Khám huynh đệ không nhớ được ta! Năm đó ở tại HuyệnBái, chính là lúc ngươi vừa tới Huyện Bái, không phải chính là lúc mộbinh sao? Ta còn nhớ lúc đó Huyện trưởng hình như là họ Nhâm, chiêu mộchúng ta áp tải lương thảo tới huyện Tiết, nhớ ra chưa?
- A…
Đúng là có một chuyện như thế này! Lưu Khám không nhớ được người này, nhưngcó thể đoán được, người này hình như không có ác ý, vì vậy xoay ngườixuống ngựa nói:
- Không nghĩ tới lại gặp được Chu huynh ở đây, từbiệt nhiều năm, dáng người Chu huynh thay đổi, thực sự ta có chút khôngnhận ra… thứ lỗi, thứ lỗi.
Chu Thị cảm khái nói:
- A Khámhuynh đệ ngươi quá khách khí! Năm đó nếu không có ngươi xả thân cứu ta,chỉ sợ ta đã thành một đống xương khô ở đại trạch Chiêu Dương từ lâurồi. Tới nay những ký ức đó vẫn còn mới mẻ với ta. Mấy năm quả thực tacũng có chút cải thiện, A Khám huynh đệ không nhận ra ta cũng là bìnhthường. Khi ta rời khỏi Huyện Bái, A Khám huynh đệ ngươi vì sự việc củaLã gia, bị nhốt trong đại lao, thế cho nên ta không thể nói lời từ biệtvới ngươi. Tới giờ nghĩ đến, còn có chút ảo não. Nhưng không nghĩ tớihôm nay ở Đại Lương thành còn gặp lại được huynh đệ.
Lưu Khám há to miệng…
Có ấn tượng rồi, nghĩ ra rồi!
Năm đó tại Chiêu Dương đại trạch khi giao phong với Vương Lăng, hắn đíchxác cứu một người, hình như là Chu Thị. Nhưng hắn không có quá để ý, lúc bị vào nhà lao cũng từng nghe nói Chu Thị này đã rời khỏi Huyện Bái, đi nơi nào thì không biết được. Thoáng cái thời gian đã chín năm, Lưu Khám đã trải qua nhiều sự việc lắm, thế cho nên nhiều việc năm đó đều trởnên không nhớ rõ.
Không sai, đây chính là Chu Thị!
Nhưng dù vậy, Lưu Khám cũng không thả lỏng cảnh giác, cẩn thận hỏi:
- Chu huynh, ngươi hiện nay ở Đại Lương thành làm sinh kế gì?
- Không dối gạt huynh đệ. Năm đó ta tìm nơi nương tựa, ở Đại Lương thànhnày có một người thân, gia cảnh cũng coi như giàu có. Y không có contrai, nên đã gọi ta tới. Vài năm trước, người thân thích đó của ta mất,để lại tài sản trong nhà cho ta. Nhưng cuộc sống của ta dù không tệ lắm, nhưng vẫn không so được với huynh đệ ngươi đó.
- Ngươi…
- Ha ha, huynh đệ còn muốn giấu ta?
Chu Thị chỉ cao tới vai Lưu Khám, chỉ có thể kiễng chân vỗ vai Lưu Khám nói:
- Ta cũng biết, sau này ngươi bán Tứ Thủy Hoa điêu rất phát tài. Cái tênĐỗ Lăng tửu thần, ta lại có thể không biết sao? Chỉ là sau đó ngươi lạichuyển sản nghiệp tới Ba quận, ta còn thấy kỳ quái… Nghĩ nếu huynh đệtúng thiếu, ta ít nhiều cũng nên giúp đỡ một chút, nhưng Ba quận quá xa, cũng không dễ liên lạc.
Mặc kệ những lời này của Chu Thị là thật hay giả, nhưng hắn nghe được trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
- Đi đi đi, đến nhà ta nào!
Chu Thị bất chấp tất cả, lôi kéo cánh tay Lưu Khám nói:
- Nhìn huynh đệ thế này, nói vậy lăn lộn cũng không kém, mấy người chắccũng không thiếu tiền nghỉ trọ ở khách điếm. Nhưng đã tới Đại Lương, nếu để huynh đệ ngủ ở khách sạn thì có vẻ coi ta quá xa lạ rồi. Đi đi đi,đến ở nhà ta đi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua Lý Thành, thấy Lý Thành khẽ gật đầu.
Ngẫm lại cũng phải, xông vào Đại Lương thành khẳng định cũng không ổn. Chibằng ở tại nhà của Chu Thị. Nhìn tình hình của gã, hẳn là trà trộn được. Nhưng là trà trộn ở trên phố phường có lẽ đối với Lưu Khám, cũng khôngphải là quá khó.
Cũng được, dàn xếp xong đã, rồi hẵng tính toán bước tiếp theo đi!
Lưu Khám nghĩ tới đây, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Hắn đi theo Chu Thị,đám người Mông Tật dắt ngựa đi theo phía sau hai người.
Theo đường chính của Đại Lương thành, rẽ hai lần, qua ba cái ngõ nhỏ, sẽ đến cửa chính một tòa nhà.
Chu Thị cũng không có nói sai, người thân kia của gã đích xác rất giàu có.Trạch viện này chiếm hơn mười khoảnh đất, phòng xá vô số, nơi này so với nhà cửa của Lưu Khám ở Lâu Thương tất nhiên là khác biệt. Nhưng phảibiết rằng, Đại Lương thành từng là vương đô, mặc dù đã bị phá hủy mộtlần, nhưng vẫn là tấc đất tấc vàng, không thể so sánh với một mảnh hoang vu Lâu Thương được.
Có người sai vặt thấy Chu Thị từ xa, vội vàng chạy lên nghênh đón:
- Lão gia đã trở về!
- Đúng vậy, đã trở về… còn gặp một bằng hữu tốt nữa. Nói cho nhà bếp,chuẩn bị nhiều rượu và thức ăn, tối nay lão gia ta đãi khách.
- Vâng, tiểu nhân đi phân phó ngay!
Chu Thị dẫn đám người Lưu Khám vào nhà, tự có gia nhân tới dắt ngựa đếnchuồng để cho ăn. Lưu Khám vẫn còn cẩn thận, không dám để cho ngườingoài chăm sóc ngựa của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, sợ Chu Thị độngchân tay, hại ngựa, không muốn có phiền phức lớn.
Không phải là hắn không tin Chu Thị, mà là thời đại này, thực sự không dễ tin tưởng ai.
Xem biểu hiện, Chu Thị cũng không rõ lắm những chuyện của hắn. Nhưng aibiết có phải giả vờ hay không? Tâm hại người thì không thể có, nhưng tâm phòng người thì không thể không! Lưu Khám cười nói:
- Ngựa cứ để cho tùy tùng của ta chăm sóc đi… Đều là ngựa mới mua, tính tình hoang dã,người bình thường không biết chăm sóc. Nhưng vẫn còn muốn phiền Chuhuynh cho bọn họ chuẩn bị rượu và thức ăn, sẽ đưa đến chuồng ngựa, đượckhông?
- A Khám, ngươi vẫn giống như trước đây.
Chu Thị cười nói:
- Vậy cũng được, để ta bảo bên dưới chuẩn bị.
Thừa dịp thời gian Chu Thị và quản gia nói chuyện, Mông Tật tiến lên giậtvạt áo Lưu Khám một chút ý tứ hỏi: Người này, có thể tin được không?
Lưu Khám nhún vai, hai tay xòe ra, ý: Trời mới biết…
Trong chốc lát, Chu Thị đã an bài thỏa đáng. Đám người Lưu Khám cũng khôngkhách khí, ngồi tại đại sảnh, hai người ôn lại những chuyện cũ.
- Chu huynh, ngươi và quan phủ Đại Lương có quen biết không?
Chu thị ngẩn ra, cười ha hả gật đầu:
- Không thể nói là quen thuộc, nhưng gia thúc trước kia thật ra rất cógiao tình với quan phủ Đại Lương, cho nên ta coi như có thể thảo luậnmột chút với quan phủ. Thế nào, A Khám huynh đệ ngươi có phiền phức sao? Chỉ cần không quá nghiêm trọng, ta có thể nói giùm.
Lưu Khám cười gượng:
- Thực ra cũng không quá nghiêm trọng!
Là như thế này, lần này ta tới Đại Lương thành chỉ là đi ngang qua… Nhưngkhông ngờ đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên Đại Lương thành lại đóngthành. Nhìn biểu hiện này, không hiểu sẽ phải đóng đến khi nào.Ta còn có chuyện quan trọng, cần phải mau rời đi, thật sự là khó khăn.
Cho nên nếu Chu huynh có quen biết quan phủ, có thể hay không dàn xếp mộtchút? Đương nhiên là, nếu không được, thì coi như ta chưa từng nói quaviệc này.
Chu Thị nhíu mày, cắn môi, trầm ngâm trong chốc lát.
- A Khám huynh đệ, không nói gạt ngươi, ta thật có thể giúp việc này. Chỉ là... cần chuẩn bị một phen, sợ rằng cần chút thời gian.
Nguyên nhân đóng thành lần này, nói vậy ngươi cũng nghe nói một chút.
Không bằng như vậy, ngươi trước tiên ở đây, ta đến nói chuyện với quan phủ,khoảng hai ba ngày, hẳn là có thể ra khỏi thanh. Nhưng trước lúc đó, các ngươi đừng tùy ý đi lại. Đại Lương thành sắp tới, không có thông hànhquan điệp, không được tự ý đi lại trên đường. Một câu nói: Cứ an tâm ởđây là được!
Đám người Lưu Khám nghe rõ ràng, lần đóng thành này, không thể nói rõ thời gian bao lâu rồi.
Trao đổi ánh mắt với đám người Lý Thành, Mông Tật, Lưu Khám nói:
- Như vậy, nhờ cả vào Chu huynh rồi!
- Cái gì nhờ cả với không nhờ cả, ta có thể có hôm nay, toàn bộ đều donăm xưa A Khám huynh đệ ngươi không màng sinh tử cứu viện. Nếu còn khách khí như vậy, ta sẽ giận... Nào phạt ba chén rượu, phạt ba chén rượu!
Đang nói chuyện, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng một trận rối loạn.
Chỉ nghe có người hùng hùng hổ hổ, còn có người khóc sướt mướt. Chu Thị nhíu mày, cả giận nói:
- Bên ngoài làm gì loạn lên vậy? Không biết ta đang có khách ở đây sao?
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một phụ nhân đi vào phòng khách.
Phụ nhân này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhìn rất có tư sắc. Phía saunàng còn có một gia đinh đang áp giải một nam một nữ dừng bước ở ngoàiphòng khách. Nam chính là tên sai vặt ở cửa kia, nữ, tuổi cũng khôngnhiều, khoảng hai mươi, ăn mặc hoa mỹ, biểu hiện thân phận không tầmthường. Má hồng mắt hạnh, thắt lưng như dương liễu uyển chuyển, bộ ngựcsữa cao thẳng, quyến rũ động lòng người. Nhưng lúc này, dung mạo nàng ta không còn đẹp đẽ cao quý, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch, run rẩy.
- Phu nhân, đây là có chuyện gì?
Phụ nhân vừa đi vào phòng khách có vẻ chính là vợ của Chu Thị.
- Lão gia, ta vừa ở trong hậu viện, gặp được tiện nô cùng tiện tỳ nàygian tình... vì vậy mang tới đây, mời lão gia xử lý. Không biết lão giađang có khách, thiếp thân thất lễ rồi!
Ô, lại còn có gian phu dâm phụ?
Lưu Khám thật không ngờ, vừa tới Chu gia lại gặp chuyện thế này. Chu Thịnghe vậy, giận tím mặt, đứng vụt dậy, tiến lên phía trước.
- Tiện tỳ, lời phu nhân là thật?
- Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!
Tiểu nương tử luôn miệng cầu xin tha thứ, không biết lại càng làm cho Chu Thị mất mặt, hận nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi tiện tỳ này, trước đây lão gia ta thấy ngươi đáng thương, mới mua ngươi ra từ trong Hề quán, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, không nghĩ tớingươi lại đối với ta như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.