Doanh Quả tuy là tiểu công chúa nhưng Cái Nhiếp rất thích gọi nàng làQuả Quả. Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc đã lâu, Doanh Quả cũng bấtchấp điều gì, thoáng cái ném con mèo nhỏ trong lòng sang một bên, làm nó hét thảm meo meo một tiếng. Doanh Quả khóc chạy tới, ôm lấy lưng áo Cái Nhiếp:
- Nhiếp sư phụ. Phụ hoàng ta, phụ hoàng … đã chết rồi!
- Ta biết, ta biết!
- Không, ngươi không biết. Phụ hoàng ta… là bị…
- Mời tiểu công chúa trở về nghỉ ngơi!
Lưu Khám cũng không dám để Doanh Quả nói ra, mặc dù ở đây đều là người một nhà, nhưng muốn nói đều phải cẩn thận.
Cái Nhiếp là ai? Là lão già thành tinh, có thể nào không nghe ra mánh khóe. Ông nhẹ vỗ sau lưng Doanh Quả:
- Quả Quả đừng khóc, đi ngủ trước đã. Đợi Nhiếp sư phụ nói chuyện xong,ngày mai sẽ dạy cháu kiếm thuật có được hay không? Đừng sợ, có Nhiếp sưphụ ở đây, không ai có thể thương tổn được cháu.
Đối với DoanhQuả mà nói, Cái Nhiếp là trưởng bối. Từ sau khi Doanh Phù Tô chết, mặckệ là thúc cháu Lưu Khám hay Mông Tật, Mông Khắc luôn quan tâm chăm sócnàng, nhưng chung quy không thể có tác dụng bằng trưởng bối. Cũng giốngnhư một đứa trẻ, lúc bị bắt nạt, đồng bạn chỉ có thể an ủi, không sođược với vài lời hữu dụng của trưởng bối. Cái Nhiếp nói như vậy, DoanhQuả không buông tay, ngược lại càng níu chặt ông, khóc thảm thiết hơn.
Nhìn thấy Cái Nhiếp yêu quý Doanh Quả như vậy, Ly Khâu đứng một bên đều cócảm giác ghen tị, nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614739/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.