Lưu Khám nằm ở trên tháp, nhưng không ngủ sâu.
Không thể phủ nhận một việc, hắn rất mệt mỏi. Dù là thân thể hay tinh thần, đều vô cùngmệt mỏi. Nhưng dù vậy hắn vẫn ngủ rất tỉnh. Một đường từ Bình Nguyên Tân tới đây, trước sau hắn vẫn duy trì cách ngủ như vậy, tựa hồ đã thànhthói quen, mặc dù hôm nay đã an toàn, nhưng Lưu Khám cũng không cách nào thay đổi được. Hắn nằm ở trên tháp, Xích kỳ lẳng lặng nằm ở bên cạnh.
Mơ màng, Lưu Khám nghe được tiếng tù và sừng trâu hú vang. Quân Tần thường dùng tù và sừng trâu để tập kết binh mã, ba hồi dài, một hồi ngắn, âmthanh mạnh mẽ mà hùng hồn. Lưu Khám bỗng mở choàng mắt, nắm lấy Xích kỳ, vụt đứng dậy.
- Tín, mau dậy thôi!
Tựa hồ đã thành thóiquen. Trước đây mỗi lần đang lẩn trốn, mỗi lần gặp phải tình huống gì,Lưu Khám luôn là người đầu tiên đánh thức Lưu Tín. Nhưng lúc này đây,Lưu Khám gọi xong mới nhớ tới hiện tại hắn không phải đang ở vùng đấthoang vu, Lưu Tín cũng không ngủ cùng phòng với hắn. Trong phủ Thượngtướng quân cũng không thiếu phòng trống, nên Lưu Khám và Lưu Tín mỗingười ở một phòng. Lưu Khám tỉnh lại, càng thêm nghi hoặc. Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại thổi tập kết?
Hắn cầm Xích kỳ lao ra khỏi phòng, Lưu Khám chạy đến phòng Lưu Tín sát vách hô một tiếng:
- Lưu Tín, dậy mau, bên ngoài khả năng có việc!
Gọi xong, hắn không chờ Lưu Tín mà chạy thẳng ra hướng tiền viện.
Dọc đường đi, lại thấy thiết giáp quân trong phủ Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614724/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.