Trần Bình trầm ngâm hồi lâu:
- Tên Lưu Quý này, không thể khinhthường. Bây giờ thanh danh của hắn chưa nổi, tinh thần sa sút. Tuy nhiên long nạn tiềm thủy, hổ lạc Bình Dương... Trong lòng ôm chí lớn, làngười biết ẩn nhẫn. Chủ công chớ xem thường chữ “nhẫn” này, từ xưa đếnnay, có bảo nhiêu nhân vật trí dũng thành ở một chữ nhẫn, lại có baonhiêu hào kiệt hủy trong một chữ nhẫn? không thể không phòng.
Lại nói, người này không có cơ hội, cũng không có điều kiện.
Nhưng chung quanh hắn có rất nhiều người theo, người này chắc chắn cóthể làm nên việc... Đạo Tử cho rằng, người này không thể giữ lại, nếukhông sẽ thành đại họa...
Chẳng qua là chủ nhân muốn muachuộc Phàn Khoái, nên một chút thủ đoạn này không thể sử dụng. Còn LưuQuý trong mấy năm nay, lại vô cùng cẩn thận, căn bản không cho ngườikhác mượn cớ hãm hại. Nếu là cưỡng chế thi hành chém đầu, ngược lạikhông chừng sẽ khiến cho Phàn Khoái sinh lòng oán hận. Ta dừng chân ởHuyện Bái ba tháng, nhưng là một chỗ sơ hở, vì vậy liền bắt tay vào sắpxếp mọi việc.
Trần Bình thao thao bất tuyệt nói, Lưu Khám và Khoái Triệt chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
- Lưu Phì tính nết đa nghi, cũng rất thông minh, từng cùng học kiếmthuật với Phàn Khoái, Chu Bột, võ thuật cũng không tồi, có chút khíphách của Lưu Quý năm xưa.
Chỉ là y có chút oán niệm với chủ công và nhà họ Lữ, cho nên suốt này không chịu về nhà, lêu lổng ở Huyện Bái...
Lưu Khám ngẩn người, giơ tay ngăn Trần Bình lại, nghi hoặc hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614682/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.