Một bài Thiên văn tự, khiến mùa đông lạnh lẽo của Lâu Thương thêm một nét vẽ tươi sáng.
Chỉ quang cảnh của nửa ngày, thiên địa huyền hoàng, tiếng ca vũ trụhoang vu, liền xuất hiện phố lớn ngõ ngỏ ở trấn Lâu Thương. Những đứatrẻ vo ưu vô lo, không hề hiểu được những áng văn chương này rốt cục cóchỗ nào cảm động lòng người, nhưng đọc thuộc làu làu, hơn nữa lời lẽ hoa mỹ, hát lên rất thú vị.
Lâu Thương thuộc về đất Sở, nhữngdân ca truyền lại, đa số đều lấy Sở Từ làm chủ, trong đó lấy “Ly tao”,“cửu ca”, “thiên vấn” của Khuất Nguyên làm chủ. Sở Từ do dân ca nước Sởbiến đổi thành, có chứa đặc sắc vô cùng sâu nặng của địa phương, ngàyxưa xưng là Nam Phong, Nam Âm.
Đất Sở thịnh hành Vu Phong, người Sở lấy ca vũ để làm vui lòng thần linh, khiến cho rất nhiều thần thoại được bảo tồn.
Điều này cũng khiến cho trong Sở Từ, đầy ắp màu sắc tôn giáo, kết hợpvới âm nhạc và âm điệu đặc biệt của nước Sở, tràn ngập tình lãng mạn.
Thiên Tự Văn và Sở Từ hoàn toàn không giống nhau.
Trong lịch sự vốn có, sự xuất hiện của Thiên Tự Văn, là trải qua sự hun đúc sau khi học thuật Nho gia độc tôn, bãi miễn Hán văn của hàng trămgia đình, cộng thêm văn hóa nam bắc dung hợp thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, từ đó sinh ra một loại văn chương hoàn toàn khác với thời đại đó. Kế thừacơ sở của văn hóa Sở, lại dung hợp học thuật Nho gia và sự hào hùng củadân tộc du mục phương bắc, khiến cho Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614679/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.