Một năm đã trôi qua, thân hình của Vương Tín so lúc trước càng thêmcường tráng, mới mười bốn tuổi nhưng lại không kém gì so với nhữngthanh niên cường tráng hai mươi tuổi, mơ hồ đã có thể sánh được vớiChung Ly Muội rồi, luận về khí lực ước chừng cũng không cách nhau nhiều lắm. Đầu nắm tay của cậu to như cái bát lớn làm từ gốm sứ, nhìn có vẻhết sức kinh người. Đứng ở nơi đó, cậu trông y như một con gấu nâu đãtrưởng thành. Đời này, có ba người khiến cho Vương Tín nghelời nhất. Ngoại trừ mẫu thân Vương Cơ cùng Lưu Khám, thì còn một congấu già khác của Lưu gia, chính là Lưu Cự. Chỉ là Lưu Cự rất ít khi lộdiện ra ngoài, gã hầu như chỉ ở bên cạnh cùng Khám phu nhân, người biết rõ gã, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy Lưu Cự đã mất đi trí nhớ, nhưng với một thân công phu như vậy ở tại lâu thương, có lẽ ngoại trừ Lưu Khám ra, không ai có thể dám cứng đối cứng giao phong cùng với Lưu Cự. Thậm chí so sánh về khí lực, ngay cả Lưu Khám cũng hơi phảinhận là mình kém Lưu Cự một bậc. Vương Tín cả ngày đi theo Lưu Cự đểluyện võ, đương nhiên quan hệ vô cùng thân thiết. Hôm nay nghe Lưu Khám phân phó, Vương Tín không nói hai lời, giơ bó đuốc đi ra lối đi nhỏ. - A, là Tín thiếu gia! Lúc ba nam nhân nhìn thấy Vương Tín, không khỏi hoảng sợ, vội vàng khomngười ân cần thăm hỏi. Nào biết Vương Tín đều không để ý đến chúng, cắm bó đuốc xuống bên cạnh, vén tay áo lên, vung vạt áo lên, ồm ồm nói: - Động thủ đi. Ba nam nhân khẽ giật mình, có chút không hiểu. Bọn họ ở điền trang ngang ngược kiêu ngạo đã quen, thậm chí có đôi khi không coi người của Lưugia để vào trong mắt. Nhưng bọn họ cũng không phải là loại người khôngbiết tốt xấu, hiểu rất rõ khả năng của chính mình. Lưu gia không phảikhông làm gì được bọn họ, thậm chí nói, nếu như Lưu gia muốn thu thậpba người bọn họ, quả thực dễ dàng giống như chuyện nghiền chết một conkiến. Sở dĩ không có người để ý bọn họ, một là vì hiện nay Lưu Khámkhông ở Lâu Thương; thứ hai là vì Lữ Tu lo lắng thu thập ba người bọnhọ, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Lưu Khám. Hơn nữa, xét về địa vịcủa Lữ Tu, chuyện của bọn họ cũng không đáng để ý đến. Chonên, ba người này tuy ngang ngược kiêu ngạo nhưng cũng chỉ là ở ngoàimiệng mà thôi. Vương Tín nói một câu không đầu không đuôi, trong lúcnhất thời khiến cho ba người không kịp phản ứng. Một người trong bọnchúng nói: - Tín thiếu gia, đây là ý gì? Vương Tín vừa ra tới nơi, thoáng cái thiếu niên kia giống như trở thành người ngoàicuộc, y kinh ngạc nhìn thoáng qua về phía ngõ nhỏ, lờ mờ nhìn thấy mộtcái thân ảnh to lớn. Lưu Khám cũng không đi ra ngoài, mà hỏi Tư Mã Hỉ: - Hỉ, tên tiểu tử kia tên gọi là gì? Cầm một thanh kiếm, để trang trí hay sao? Tư Mã Hỉ nói: - A..., hắn tên là Hàn Tín, là người Hoài Âm. Khoái tiên sinh từng điđiều tra hắn, nói cha mẹ của hắn vốn là người ở Hoài Âm không may bị sa cơ thất thế, phụ thân hắn chết rất sớm, người trong gia tộc lại chiếmmất gia sản, hắn sống đến nay là do được người khác cứu tế... Tuy nhiên hắn là người rất hiếu thuận, hai năm trước, mẫu thân hắn mất, tiền dùng để làm tang sự cũng không có, nhưng lại tìm được một mảnh đất vừa lớn vừa rộng... Khoái tiên sinh nói, tính tình của hắn rất côđộc, nhưng cũng rất cao ngạo. Năm trước hắn ăn nhờ ở đậu trong nhà Đình Trưởng tại xã Nam Xương Đình, bởi vì lọt vào mắt xanh của vợ ĐìnhTrưởng đó, kết quả tức giận bỏ ra ngoài. Dựa vào câu cá mà sống, kếtquả suýt nữa bị chết đói. Về sau nghe nói được một lão phụ nhân ra taycứu trợ, mới có thể may mắn sống sót. Sau đó thì hắn đi du đãng bốnphương, không lâu sau đã đến đây làm môn hạ. Tính hắn lại có chút quáigở, không thích giao tiếp cùng người khác. Thanh kiếm trong tay hắn,nghe nói là bảo kiếm tổ truyền, cũng chưa thấy hắn sử dụng bao giờ. Chủ nhân, ngài làm sao vậy? Tư Mã Hỉ đang nói cao hứng thì phát hiện thấy vẻ mặt của Lưu Khám có chút cổ quái. Tuy Lưu Khám cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, thế nhưng ánh mắtsáng quắc kia, cùng với việc hắn nắm chặt tay lại đã thể hiển trong nội tâm của hắn đang kích động. “Hàn Tín... Hắn chính là người được dân gian tán tụng hết lời, nhân tài kiệt xuất Hàn Tín sao?” Tuy nhiên Lưu Khám đối với thời kì lịch sử Sở Hán thật sự có chút ít lạlẫm, thế nhưng cho dù lạ lẫm đến đâu, hắn cũng không thể không biết đại danh của Hàn Tín này. Đây chính là một nhân vật rất khó lường, tronglịch sử Lưu Bang sở dĩ có thể đánh bại được Hạng Vũ, thống nhất giangsơn thành lập nhà Hán, Hàn Tín đóng một vai trò cực kỳ quan trọng, làtrợ thủ đắc lực của Lưu Bang. Quét ngang tất cả quận phía bắc ở SơnĐông. Tiêu diệt chư Vương. Thập diện mai phục, làm cho Bá Vương có mộtkhông hai cũng phải điên đảo. Thậm chí có thể nói, nếu như Hàn Tín lúcấy có tâm tư riêng, e rằng giang sơn nhà Hán có được kiến lập hay không còn là một vấn đề. Thế cho nên về sau, Lưu Bang đối với Hàn Tín hết sức kiêng kỵ, cuối cùng lại để cho Lữ Trĩ ra mặt, giết chết Hàn Tín. Mộtđời Đại gia binh pháp, lại có kết quả như vậy, làm cho người ta thậtkhông biết phải nói như thế nào nữa. Người này chính là mộtbảo vật, mà Lưu Khám hắn vốn là muốn đợi một thời điểm nữa sẽ đi tìm y, lại không nghĩ tới chuyện y lại tự mình chui đầu vào rọ... Suy nghĩ một chút thì cũng không có gì kỳ quái. Ở thời đại này, mặc dù đã không còn cảnh Mạnh Thường Quân nuôi hơn ba ngàn môn khách, dưỡng sĩgiống như lúc trước. Khoảng cách Lâu Thương tới Hoài Âm cũng không tính là quá xa, nếu Lưu Khám cũng luôn rộng cửa chào đón các danh sĩ, tựnhiên sẽ có người mộ danh mà đến, Hàn Tín xuất hiện ở chỗ này, cũng làcoi như là chuyện thuận lý thành chương. Chỉ có điều, Hàn Tín rõ ràngvẫn còn rất trẻ, hoàn toàn khác xa như dự đoán trước đó của Lưu Khám. Dưới cây đại thụ, Vương Tín trừng mắt ba nam nhân kia, một lời cũng khôngđáp lại, đột nhiên giẫm chân tại chỗ một cái rồi tiến lên, tung ra chiêu ‘hắc hổ đào tâm’, lao thẳng tới một người trong đó. Cậu nói đánh làđánh, khiến cho ba nam nhân kia giật mình cả kinh. - Tín thiếu gia, ngài đây là... Một người trong đó còn muốn hỏi, nhưng Vương Tín đã đến trước mặt của gã. Nắm đấm to như một cái bát sứ, hung hăng đập vào trên mặt của gã. Khílực của Vương Tín rất mạnh, hơn nữa lại được Lưu Khám phân phó, lực đạo của một quyền này ít nhất cũng phải mấy trăm cân. Chỉ nghe người nọ kêu thảm một tiếng, té ngữa trên mặt đất, tròng mắt lồi ra, cái mũi bị đập phá lõm sâu vào trong, cả mặt đầy máu, giống như một quả cà chua nát. Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến cho mọi người bao gồm cả Hàn Tín đều sững sờ. Tuy nhiên hai nam nhân còn lại rất nhanh đã kịp thời phản ứng. Sau khi nhìn nhau một cái, lập tức nổi giận gào thét: - Tên khốn kiếp ngươi lại dám giết người, không thể tha thứ cho ngươi được, hãy để mạng lại! Một người trong đó từ bên hông rút ra một thanh đao nhọn, đề thân chémtới. Mà Vương Tín chân đạp Tam cung bộ, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi công kích của đối phương, trong tích tắc, cậu đột nhiên hất khuỷu tay đánhtrả vào giữa huyệt Thái Dương của nam tử kia. ‘Keng’ một tiếng, thanhđao rơi xuống đất. Nam tử kia thậm chí không kịp kêu lên một tiếng đãbị Vương Tín một kích lấy mất mạng. - Giết người, giết người rồi! Nam tử may mắn còn sống sót vừa mới chuẩn bị tiến lên phối hợp cũng đồngbạn giáp công Vương Tín không nghĩ đến chỉ trong nháy mắt đồng bạn đãmất đi tánh mạng. Gã nhịn không được phải hô lên một tiếng đầy hoảng sợ: - Người Tần không có tâm địa tốt lành gì, giết người rồi... Mau cứu mạng! Vừa hô vừa kêu la. Nhưng ngay tại lúc này, bên tai truyền đến một tiếng BOANG... Một thanh âmvang lên, hàn quang lóe lên lướt qua, một thanh lợi kiếm ngay lập tứccắm thấu ngực gã. Hàn Tín cầm trong tay bảo kiếm, hung hăng đâm vào lồng ngực của gã. Gã cũng không kịp hô lên một tiếng nào nữa nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước ngực. Sau khi thanh kiếm kia rút ra mới hét thảm một tiếng. Tiếng kêu thảm thiết, khiến mọi người phải chú ý. Từ trong điền trang, có mấy cái bóng người lắc lư không ngừng, lại có tiếng bước chân truyền đến, lẫn lộn vào đó là những âm thanh lộn xộn. -Xảy ra chuyện gì rồi hả? Ai giết người? Lưu Khám bước nhanh tới lối đi nhỏ, đến trước mặt Hàn Tín, chộp lấy thanh bảo kiếm của y. Hắn nhìn thoáng qua ba cổ thi thể trên mặt đất, lạnhlùng cười cười. Sau đó dò xét Hàn Tín một lần nữa từ trên xuống dưới,cười nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: - Ngươi tên là Hàn Tín phải không? Không ngờ ngươi lại có gan giết người. Mà Hàn Tín thần sắc lại không thay đổi chút nào, cũng không tỏ vẻ khẩn trương. Ai nói tiểu tử này nhát gan? Chỉ nhìn cách y giết người mà sắc mặt không đổi tim không nhảy loạn, Lưu Khám đã biết rõ y là người có tâm trí cực kỳ kiên cường. Trong lịch sử, Hàn Tín từng chịu nhục nhã như chui quaháng người khác, bị vô số người chế nhạo. Nhưng về sau y công thành danh toại thì đối với chuyện ấy lại nói: - Bọn chúng người đông thếmạnh, so với ta lại cường tráng hơn nhiều, nếu như ta rút kiếm, rất cóthể sẽ bị bọn chúng giết chết. Hoặc là cho dù ta có thể giết chết bọnchúng ,cũng là việc vi phạm luật pháp, kết quả vẫn là khó thoát khỏicái chết, thật sự không phải là lựa chọn thông minh. Người này có thể ẩn nhẫn, cũng có thể xem xét thời thế, cực kỳ lý tính. Mà vào hôm nay, lúc Hàn Tín phát hiện ra Lưu Khám, đã không chút do dựrút kiếm ra khỏi vỏ, dùng một kiếm chém giết đối thủ, lại thể hiện ratính cách khác của y. Nghe Lưu Khám hỏi, Hàn Tín cũng không sợ, nói: - Đô Úy đã muốn giết bọn hắn, chắc hẳn bọn họ chết phải có lý do. Tín là môn hạ của Đô Úy, tất nhiên sẽ có Đô Úy đứng ra chống đỡ. Chuyện nàyvới chuyện có can đảm hay không không liên quan gì tới nhau, đây chẳngqua chỉ là tuân theo mệnh lệnh của Đô Úy. Sao phải lo lắng? - Ta có nói với ngươi là ta muốn giết bọn chúng sao? Lưu Khám cười nhạt. Nhưng nụ cười ấy lại khiến cho nội tâm Hàn Tín sợ hãi.. Đúng lúc này này, Lữ Văn, Trần Nghĩa mang theo một đám thực khách chạy đến, mà đám người của phủ nha cũng đã nghe được tiếng kêu thảm thiết, nênchạy tới quan sát tình huống. - Đô Úy! Trần Nghĩa gặp Lưu Khám, liền bước lên phía trước hành lễ. Lưu Khám nhẹ gật đầu,mắt sáng như đuốc đảo qua trên người những thực khách kia, sau một lát, đột nhiên mở miệng nói: - Khoái tòng sự, Khổ thương úy, lập tức dẫn người tới phong tỏa điền trang. Bất cứ ai là người ở tại điền trang,tất cả đều phải cẩn thận kiểm tra hỏi thăm một lần cho ta. Đám người lập tức rối loạn. Lữ Văn nhịn không được hỏi: - Khám, ngươi làm cái gì vậy? Ba người này... Lưu Khám trầm giọng nói: - Vừa rồi ta đang muốn đi bái kiến mẫu thân, trên đường gặp ba người này lén lén lút lút, giống như là có ý đồ muốn gây rối. Ta chuẩn bị cảnlại hỏi, thì ba người này quay đầu bỏ chạy. Khi thấy không cách nào đào tẩu được thì rút vũ khí ra muốn uy hiếp chúng ta. Hai người trong đóđã bị Vương Tín đánh chết, còn lại một người thì do ta tự tay giếtchết. Ta từ trên người của mấy người này tìm được một khối Đồng Bài,giống như đúc khối Đồng Bài thu được trên thi thể của Đinh Khí và đámngười Hồng Trạch đạo đoàn lúc trước. Ta hoài nghi, có đạo phỉ hoặc làphản tặc lẫn vào đây, có ý đồ không tốt đối với lâu thương. KhoáiTriệt, kiểm tra thật tốt cho ta, gặp người đáng nghi có thể lập tức bắt lại cho ta. Đang lúc nói chuyện, Lưu Khám còn cầm một khối đồ vật đen sì giơ lên một chút. Đây chính là “thử nhất thì, bỉ nhất thì….” (Y nói xưa kia là một thì, bây giờ là một thì, hoàn cảnh khác nhau không thể câu nệ được) Trước khi Lưu Khám quyết định nuôi dưỡng môn sĩ, thì hắn phải chịu tráchnhiệm lương đạo Hoài Hán, mà binh lực ở Lâu Thương lại không đủ, đànhphải dùng cách nuôi môn sĩ để thay thế. Xét trên thực tế thì có lẽ cách này hiệu quả cũng không rõ ràng. Giống như những loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu, hay cả những loại người du côn lưu manh, sợ hãi kẻ mạnhcũng trà trộn vào điền trang. Những kẻ này chẳng những không có chúthiệu quả nào, mà thậm chí có thể sẽ sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực. Lưu Khám hôm nay binh lực sung túc, sau khi hộ quân của Lâu Thương cùngLão Bi Doanh sáp nhập, tổng binh lực có thể đạt tới hai ngàn quân. Nếunhư tính cả hộ quân của Lưu Khám, thì đã có tới ba ngàn binh mã. Ngoàira Lưu Khám cũng chuẩn bị tuyển dụng các thanh niên cường tráng, thànhlập ra một đội Trị an quân không ở trong biên chế. Cũng không cần những người có kinh nghiệm chiến đấu, bình thường phụ trách giữ gìn trị anLâu Thương, khi chiến sự bùng phát có thể làm đội quân dự bị. Nếu nhưcòn có khó khăn, có thể tìm Diêm thành ở Đông Hải để xin giúp đỡ. Nhưthế tính ra, việc nuôi môn sĩ đã không còn cần thiết nữa rồi. Hơn nữa,được một Hàn Tín, hơn cả ngàn người môn sĩ ấy chứ. Cho nênLưu Khám căn bản là không cần lo lắng chuyện khác, quyết đoán truyềnđạt mệnh lệnh. Khoái Triệt, Trần Bình đều là người có tâm tư linh xảo,nghe được mấy lời này của Lưu Khám, rất nhanh sẽ hiểu được ý đồ LưuKhám. Mà Hàn Tín đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]