Tia sáng trong phòng rất u ám.
Trần Bình nằm trên giường, trong đầu vang vọng câu trả lời vừa rồi của Lưu Khám.
Kỳ thực, lúc hỏi câu hỏi này, Trần Bình vốn dĩ không hi vọng Lưu Khámsẽ đưa ra một câu trả lời. Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại trả lời, hơnnữa lại đưa cho y đáp án thật sự ngoài sức tưởng tượng.
- Đạo Tử, nếu như ta là hạng người vô năng, cho dù là tin ngươi thì đã sao?Lúc nên bán đứng ta, chắc chắn ngươi vẫn sẽ bán đứng. Nếu như ta có bảnlĩnh, ngươi sao có thể bán đứng ta? Ta có thể cho ngươi không gian pháttriển tài năng, ta có thể cho ngươi công thành danh toại. . . Ngươi xem, nếu như ngươi bán đứng ta, sẽ trở thành hai bàn tay trắng. Cho nên, tacần gì phải lo nghĩ chuyện này?
Ý của câu nói chính là nóicho Trần Bình biết: ngươi chỉ có theo ta, mới có thể nổi trội hơn người. Ta không sợ ngươi bán đứng ta, bởi vì ngươi là một người thông minh,biết nên chọn cái gì mà làm. Còn về hai chữ "tín nhiệm" , chẳng qua làthứ hư huyễn. Ngươi biết, ta cũng rõ.
Tín, nghĩa!
Là đức tính rất được tôn sùng ở thời đại này!
Còn Lưu Khám nói cho Trần Bình, trên đời này không có tín nhiệm tuyệtđối, cũng không có nghi ngờ tuyệt đối. Cái gọi là tín nhiệm, chẳng quachỉ là kết quả của lợi ích kết hợp lại mà thôi. Nói về loại lợi ích này, Trần Bình tự nhiên vô cùng kinh ngạc.
Nhưng trong lòng, Trần Bình lại vô cùng tán thành quan điểm này của Lưu Khám.
Không giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614620/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.