Quả là hảo hán!
Sau khi Lưu Khám nhìn rõ ràng đại hán kia,trong lòng nhịn không được thầm khen một tiếng. Vóc dáng y cũng khôngtính là cao, ước chừng khoảng tám thước, khuôn mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt hổ, tướng mạo oai nghiêm lẫm liệt. Nhìn bề ngoài tuổi tác ướcchừng khoảng hai mươi hai mốt tuổi, lưng hùm vai gấu, khôi vĩ dịthường. Đại hán mặc một đại bào màu đen, eo mang thắt lưng da hổ, saulưng đeo một chiếc cung và ống tên, tay cầm một thanh côn đồng.
Nói là côn, cũng không phải côn, nhưng cũng không biết làm từ chấtliệu gì, dài gần hai trượng, một đầu là chuôi, một đầu lại có mộtvật cong như hình bầu dục, giống như một cái chùy, nhưng ở chùy đầulại lồi ra một đoạn thương nhọn. Đồ vật này có thể dùng làm côn,cũng có thể làm chùy, lại có thể sử dụng để làm vũ khí, trọng lượngcó lẽ nặng trên dưới tám mươi cân. Nếu như thi triển, lực sát thương tuyệt đối kinh người.
Đại hán coi như thận trọng, không đẩyngã bình phong, mà là kéo bình phong ra. Điều này cũng làm cho Lưu Khámtăng thêm vài phần ấn tượng tốt về y, nhẹ nhàng gật đầu. Người này cóthể khiến Lưu Khám tán thưởng, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ biết tán thưởng.
Tào Vô Thương lập tức nổi trận lôi đình:
- Tên gia hỏa nhà ngươi, muốn đánh nhau hay sao?
Sau khi đại hán kia nhìn rõ mấy người Lưu Khám, cũng đã có chút hốihận. Trong năm người Lưu Khám, có ba người được hưởng Quân công tước.Nhưng Lưu Khám không hề mang cái chức quan ấy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614530/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.