Đáng tiếc quá, thực sự là đáng tiếc quá!
Tại quan thự Lâu Thương, Quán Anh đang ngồi ở đình thượng vừa uống rượu, hậm hực lầm bầm:
- Sớm biết sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị như vậy, đánh chết lão tửcũng không quay về Tuy Dương… Mẹ ôi, nói không chừng có thể kiếm đượcmột chức quân công ấy chứ.
Hai ngày trước đây gã mang theonăm trăm dật hoàng kim đến Lâu Thương. Cùng Quán Anh đến Lâu Thương, còn có Trần Nghĩa người Dương Võ. Đương nhiên hai người này cũng không phải là cùng lúc đến, mà là đến trước sau cách nhau một chút thời gian. Đầutiên là Quán Anh, sau là Trần Nghĩa. Hai người tổng cộng mang đến mộtnghìn dật hoàng kim, tính cả ba trăm dật Lữ Thích Chi Chi mang đến, trên thực tế Lưu Khám bỏ ra không đến một nghìn dật hoàng kim đã có thể muađược chín nghìn khoảnh đất. Tiền của Thẩm Thực Kỳ hầu như không độngđến.
Đương nhiên, đối với thu hoạch của Lưu Khám, Trần Nghĩa, Quán Anh thậm chí cả Lữ Thích Chi đều rất hâm mộ.
Tuy hâm mộ thì hâm mộ vậy nhưng không có sự đố kỵ. Đây chính là nhữnggì Lưu Khám nên được… Nếu không phải hắn tỉ mỉ trù tính kế hoạch, muốntrong hai ngày mua được vạn khoảnh, phỏng chừng Trần gia cũng tốt, Quángia cũng được, thậm chí Lã gia cũng không có cơ hội dùng ít tiền như vậy để mua được nhiều ruộng đất như vậy. Cùng ngày đó Lưu Khám áp tải ngayhai nghìn dật hoàng kim tới Đồng huyện.
Quán Anh cùng Trần Nghĩa ở lại bởi vì còn có rất nhiều vấn đề nhỏ cần xử lý, giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614521/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.