Tính ra, chỉ hơn 20 ngày nữa là đến ngày rượu Vạn tuế xuất hầm. Qua ngày đó, ngày lành của Lưu Khám cũng đến.
Nghĩ tới đây, Lưu Bang bật cười. Làm người, vẫn cứ là không cần quá nổitrội. Vô sỉ vô lễ thì sao chứ? Lão tử chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao?Ngược lại, mấy tên hiểu sỉ biết lễ đó lại đang ngày đêm cấu kết tranhđấu đó thôi.
Một người không cẩn thận, cả nhà xui xẻo theo, việc gì mà gánh quả khổ thế chứ?
Ha, có những lúc, làm chuột lại là hay. Xem xem, năm đầu tiên Thủy Hoàng,những hộ môn phú hào bị ép di dời đến đến Hàm Dương, họ sống như làmsao? Ngược lại, cứ sống cuộc đời chuột như ta đây, thì vẫn cứ tiêu daotự đắc đó thôi.
Lưu Bang càng nghĩ thì càng thấy đắc ý, không kìm nổi ngâm nga khe khẽ một khúc ca.
Đối với việc hôn nhân với Lữ Tu, Lưu Khám không hề để tâm.
Đây không phải vì Lưu Khám không ưa Lữ Tu, mà do mỗi người đều có mộtnguyên tắc. Ví như hôn nhân, quan điểm thời xưa và hậu thế không giốngnhau. Hậu thế có thể theo đuổi sự tự do, tính cá nhân mà một đời khôngkết hôn. Nhưng thời đại này, bất hiếu có ba, không có con là tội lớnnhất. Trong mắt nhiều người, nếu không kết hôn, không lấy vợ sinh conthì đã là thuộc loại đại nghịch bất đạo.
Thế nhưng, nếu trong tình cảm đó chứa những thứ phức tạp khác thì lại không đẹp như vậy nữa.
Ít nhất thì Lưu Khám cũng nhận ra, nếu cùng Lữ Tu tính hôn sự, thì sẽ cóquá nhiều nhân tố khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-do/1614486/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.